Chương 3: Gặp Nhau Ở Sân Đập Lúa

"Em đang nhìn gì vậy? Ăn đi." Tống Nghị nhặt một miếng xoài đặt vào tay cô.

"Ừm." Thẩm Kiều Kiều đưa miếng xoài vào miệng, vị thật ngọt ngào, nhưng khi nuốt xuống lại có chút đắng.

Cơm nước tắm rửa xong xuôi, hai người nằm trên giường, Tống Nghị lấy số tiền còn sót lại trong bộ quần áo vừa thay ra nhét vào tay Thẩm Kiều Kiều nói: "Em cầm đi."

Một rổ có bốn mươi quả trứng, tổng cộng bán được bốn đồng, rau dại bán được hai đồng, trừ đi tiền ăn vặt, vẫn còn thừa bốn đồng rưỡi.

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Thẩm Kiều Kiều trợn tròn mắt, hàng lông mi dài chớp chớp như hai chiếc quạt nhỏ.

Tống Nghị đặt hai tay sau gáy, gối đầu lên chiếc gối mềm mại, thoải mái thở dài rồi nói: "Anh và Đại Hổ mang đồ đi bán ở huyện thành."

"Anh đúng thật là!" Thẩm Kiều Kiều tức giận lấy bàn tay trắng hồng đánh vào tay anh, nhưng tay Tống Nghị tất cả đều là cơ bắp, ngược lại chỉ khiến cô bị bị đau thêm.

"Ai ai ai, em tha cho anh đi, đừng đánh nưa, đánh anh làm em đau, thì anh sẽ đau lòng lắm." Tống Nghị khóe miệng hơi cong, anh nắm lấy nắm bàn tay trắng hồng của Thẩm Kiều Kiều mà hôn một cái.

Gương mặt trắng của Thẩm Kiều kiều chợt ửng hồng, cô ngượng ngùng rụt tay lại, nhưng lại bị bàn tay cứng rắn của Tống Nghị cầm thật chặt, khiến cô làm sao cũng không rụt tay lại được.

Tống Nghị nghiêng đầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được đục đẽo, lộ ra làn da màu lúa mạch, khiến anh trông đẹp trai đến lạ thường.

Anh vươn tay đạt lên cái bụng hơi nhô lên của Thẩm Kiều Kiều, hai nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên nói: "Em yên tâm, anh sẽ không để hai mẹ con em sống vất vả đâu."

Không đợi Thẩm Kiều Kiều trả lời, bên tai cô đã vang lên tiếng ngáy trầm thấp.

Đây chắc là quá mệt rồi?

Từ xã Hồng Kỳ đến huyện thành, vừa đi vừa về đi bộ trên đường núi ít nhất cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Thẩm Kiều Kiều khẽ cắn môi dưới, nhưng lại không giấu được nụ cười trên mặt.

Cô nhẹ nhàng lấy tay Tống Nghị ra khỏi bụng, đắp cho anh một chiếc chăn mỏng, rồi rúc vào bên cạnh anh ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Kiều Kiều dậy thật sớm, cô đỡ bụng đi vào bếp định làm bữa sáng cho Tống Nghị.

Chưa kịp cọ rồi, ngoài cửa đã có tiếng bước chân vang lên.

Tống Nghị lấy bó củi từ trong tay Thẩm Kiều Kiều, mím chặt môi nói: "Em dạy sớm như thế làm gì?"

"Em muốn làm bữa sáng cho anh." Thẩm Kiều Kiều vươn tay lấy bó củi trong tay anh.

Bó củi bị Tống Nghị giơ lên cao, làm sao cũng không thể với tới.

"Anh Trả lại cho em!" Thẩm Kiều Kiều nhón chân với một hồi mà vẫn không với tới, cô tức giận trợn mắt nhìn anh, rồi đưa mắt nguýt anh một cái.

Cô hôm qua vừa mới khóc, hai mắt còn có chút sưng đỏ, lúc này trông bộ dáng tức giận của cô, giống như một con thỏ nhỏ bị xách hai tai không biết làm gì ngoài việc duổi thẳng cẳng.

Tống Nghị mỉm cười, anh ném củi vào bếp noi: "Được rồi, em trở về phòng ngồi đi." Nói xong, anh xắn tay áo lên, cầm lấy diêm bắt đầu nhóm lửa.

Thẩm Kiều Kiều nổi giận, anh không muốn cho em làm, em lại càng muốn làm!

Cô đẩy Tống Nghị đi ra, ngồi vào vị trí nhóm lửa, nhưng lại tro từ trong bếp bay ra dính đầy trên mặt, làm mặt cô nhọ nhem.

Tống Nghị nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làn da mềm mại như mỡ đông, cảm xúc mềm mại trên đầu ngón tay khiến anh không khỏi run lên, anh nói: "Nghe lời."

Thấy cô muốn nói gì đó, Tống Nghị cười nói: "Đừng làm loạn nữa, đồ ăn em nấu có ăn được sao.

Nhanh lên, sau bữa sáng xong chúng ta phải đến sân đập lúa họp đại hội."

Nhớ tới tài nấu nướng của mình trước đây, làm cho những chiếc nồi cháy đen đến mức thủng luôn nồi, Thẩm Kiều Kiều không khỏi đỏ mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!