Thẩm Kiều Kiều ăn thêm mấy cái sủi cảo, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Phương Thư Đình, Hồ Lan và vài nữ thanh niên trí thức đang đứng bên ngoài tiệm cơm quốc doanh, có vẻ do dự.
Cô hướng mọi người vẫy tay: "Thư Đình, Hồ Lan, mọi người không có chỗ ngồi sao, có muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi không."
Trong mắt Phương Thư Đình đầy vẻ cảm kích, cô kéo Hồ Lan và những người khác tiến vào tiệm cơm quốc doanh rồi nói: "Cảm ơn rất nhiều."
Hồ Lan ngồi ở bên trái Thẩm Kiều Kiều, sắc mặt đỏ bừng, lặng lẽ kéo góc áo của Thẩm Kiều Kiều, nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều, cô có thể...! cho tôi mượn ít tiền được không."
Hồ Lan vừa nói xong, Phương Thư Đình, Trương Xảo Lệ và những người khác mặt cũng đỏ bừng, nhìn Thẩm Kiều Kiều với ánh mắt đầy mong đợi.
Ban đầu họ dự định sẽ ăn trưa tại căn tin của trường học, nhưng họ không ngờ sẽ có một hàng dài người xếp hàng ở căng tin của trường, nếu như cứ xếp hàng ở đó, họ chắc chắn sẽ không thể kịp ăn bữa trưa, mà chẳng mấy chốc họ lại phải thi buổi chiều, nên mấy người thương lượng và chuẩn bị xuất tiền, cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh để dùng bữa.
Nhưng đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh rất đắt, đòi hỏi cần nhiều tiền và phiếu hơn ở căn tin trường học, nhưng mấy người các cô cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Sở dĩ vừa rồi bọn họ không đi vào là vì rất xấu hổ khi trong túi rỗng tuếch không có tiền, nếu không nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều, thì chắc bọn họ cũng không dám tiến vào đâu.
Thẩm Kiều Kiều nhẹ giọng nói: "Được, vậy mọi ngươi muốn bao nhiêu?"
Phương Thư Đình và những người khác nhìn nhau, đỏ mặt và báo lên con số.
Thẩm Kiều Kiều ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tống Nghị, thế nên Tống Nghị làm sao có thể từ chối khi cô nhìn anh với ánh mắt như vậy, trong mắt anh chỉ còn lại bao dung và bất đắc dĩ, rồi anh móc tiền và phiếu từ trong túi ra, đếm số tiền mà mấy người nói rồi đưa cho Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều đưa tiền và phiếu cho Phương Thư Đình, "Đây."
Phương Thư Đình nhận lấy tiền và phiếu, rất cảm kích Thẩm Kiều Kiều, "Kiều Kiều..." rồi nhanh chóng nói: "Chúng tôi nhất định sẽ trả lại."
Những người khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ trả lại." Hồ Lan thấp giọng nói: "Nhưng...! Có thể sẽ chậm một chút."
Thẩm Kiều Kiều mỉm cười, ánh mắt trong suốt: "Ừm, tôi tin mọi người."
Nói xong, cô nhìn Tống Nghị một chút, hai người cũng sắp ăn xong rồi, nên ăn mấy miếng cuối cùng, rồi đứng dậy cáo từ: "Mọi người cứ ăn từ từ, chúng tôi đi trước, thi đại học thật tốt, chúc mọi người sớm đề tên bảng vàng."
Hai người vừa đi, đặc biệt là Tống Nghị, thì cảm giác áp bức không còn nữa, bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Phương Thư Đình và những người khác gọi đồ ăn, rồi mồm năm miệng mười thảo luận: "Tống Nghị thực sự rất yêu Kiều Kiều, cô ấy muốn bao nhiêu tiền anh ấy cũng đều đưa cho, còn sẵn lòng cho chúng tôi mượn."
Hồ Lan hâm mộ nói: "Đúng vậy, sau này chồng của tôi có thể yêu tôi nhiều như vậy thì tốt biết mấy."
Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều vừa đi nên cũng không biết mọi người đang nói về mình, hai người ăn trưa xong, liền chậm rãi đi bộ đến chợ đen.
Đến chợ đen đi dạo một buổi chiều, Thẩm Kiều Kiều vẫn tâm tâm niệm niệm mua bánh đậu xanh và kẹo mạch nha, còn có bắp rang, gạo nếp, cơm cháy và nhiều đồ ăn vặt khác.
Thẩm Kiều Kiều thì tay không, còn Tống Nghị bao lớn bao nhỏ xách theo, hai người đi đến nơi đậu xe buýt, vừa nói chuyện được vài câu với tài xế Vương thì trời bắt đầu đổ mưa lớn.
Trời vừa mưa được vài phút thì tiếng chuông thi vang lên, ngày thi đầu tiên đã kết thúc, bất chấp cơn mưa tầm tã, nhóm thanh niên trí thức công xã Hồng Kỳ, dùng túi đựng sách che mưa, vội vã chạy lên xe buýt của tài xế Vương.
Mọi người đến đã đông đủ, tài xế Vương mới nổ máy, xe chậm rãi ung dung đi về công xã.
Thời điểm trở về công xã thì trờ đã tạnh mưa, chân trời hiện lên một dải cầu vồng.
Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều xuống xe, đi thẳng đến nhà Tống Đại Sơn, Tống Thúy Hoa đang ôm cháu trai chơi đùa trong sân.
Bảo bảo đã biết cách nhận biết con người, nhưng nhận ra nhanh nhất chính là Thẩm Kiều Kiều.
Ánh mắt sắc bén, cậu bé liếc một cái nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều, đôi mắt đen như trái nho nhìn Thẩm Kiều Kiều không chớp mắt, cậu ở trong vòng tay của Tống Thúy Hoa không ngừng uốn éo người, muốn được Thẩm Kiều Kiều ôm.
Thẩm Kiều Kiều bước nhanh hai bước, chưa ôm được Bảo Bảo, đã hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hai cái, "Con trai ngoan, có nhớ mẹ không."
Trở lại vòng ôm quen thuộc, Bảo Bảo ngoan ngoãn tựa vào ngực Thẩm Kiều Kiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!