Chương 26: Triệu Tiểu Tuệ Triệu Tiểu Mạch

(Mấy phần trước mình có sai sót chút là dịch Triệu Tiểu Mạch là Triệu Tiểu Mai, thế nên từ phần này trở đi mình sẽ để là Triệu Tiểu Mạch)

Thẩm Kiều Kiều sững sờ, cô thật sự không biết chuyện này.

Dù sao thì định thân vẫn chưa thành, nhà họ Tống và nhà họ Triệu đều sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, tránh nam nữ hai bên phải mang tiếng không tốt.

Nhà họ Triệu lại ở công xã bên cạnh, hai công xã cách nhau không xa, tin tức cũng không truyền ra bên ngoài, mà Tống Nghị cũng không đề cập đến vấn đề này với cô.

Dù vậy thì, chuyện định thân... Tống Nghị và Triệu Tiểu Mạch?

Không hiểu sao, Thẩm Kiều Kiều cảm thấy có chút ghen ghét.

Cô miễn cưỡng cười cười, "Ồ, ra là vậy."

Triệu Tiểu Tuệ nhìn thoáng khuôn mặt cô, có chút do dự, không biết có nên nói những lời tiếp theo hay không.

Thẩm Kiều Kiều ôm chặt Bảo Bảo, chân thành nói: "Tiểu Tuệ, hai chúng ta cũng coi như mới gặp như đã thân quen, nếu có chuyện gì thì em đừng giấu tôi."

Triệu Tiểu Tuệ dừng một chút, cân nhắc từ ngữ rồi nói: "Lần trước sau khi được làm mai, chị họ của em bắt đầu chú ý đến Tống Nghị, chị ấy thậm chí còn vụng trộm chạy đến công xã bên chị để nhìn Tống Nghị, vừa nhìn liền thích luôn...! Kết quả, mối nhân duyên lại không thành...! chị họ em ở nhà khóc lóc mấy tháng trời, còn nói ngoài Tống Nghị ra thì chị ấy không gả cho ai, nếu gia đình không có người nhà ngăn cản, có lẽ chị ấy đã tìm đến tận công Xã Hồng Kỳ để làm lớn chuyện rồi..."

"Về sau cũng có người đến mai mối cho chị họ em, nhưng chị ấy làm ầm lên cự tuyệt...! Trong mấy ngày vừa rồi em chuẩn bị kết hôn, chị họ em cuối cùng cũng không ầm ĩ nữa, ban đầu vốn dĩ gia đình cũng không có ý định cho chị ấy đi đưa dâu, nhưng thấy chị ấy gần đây biểu hiện tốt, hơn nữa họ nhà em chỉ có hai cô gái là chị em họ với nhau, nên mới cho chị ấy đi."

Triệu Tiểu Tuệ nói hồi lâu, cảm thấy có chút khát nước, cô ấy ngồi xuống giường uống một ngụm nước sôi để nguội, trên mặt có chút xấu hổ, lúc này mới nói tiếp: "Không ngờ chị ấy lại nói như thế, Em không nghĩ tới chị ấy lại có thể nói xằng nói bậy như thế, chị đại nhân đại lượng chớ để trong lòng."

Những việc này nói cho cùng cũng là việc xấu trong gia đình của nhà họ Triệu, cuộc hôn nhân của Triệu Tiểu Mạch và Tống Nghị còn chưa thành, là môt cô gái trong nhà, lại vì một người đàn ông mà ầm ĩ, nói thế nào thì cũng đều chói tai.

Triệu Tiểu Tuệ vốn không có ý định nói ra chuyện này, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, mẹ cô dặn cô phải để mắt tới Triệu Tiểu Mạch, nếu cô ta thực sự ầm ĩ gây chuyện, thì nên nói hết chuyện cho vợ của Tống Nghị, tránh trường hợp chuyện ầm ĩ càng lớn thì càng xấu.

Cho nên sau khi ầm ĩ trong phòng tân hôn, Triệu Tiểu Tuệ đã đem hết mọi chuyện kể cho Thẩm Kiều Kiều biết.

Thẩm Kiều Kiều bình tĩnh nghe, cụp mí mắt, hàng lông mi giống như lông vũ đang phe phẩy: "Chị hiểu được."

Triệu Tiểu Tuệ nắm chặt bàn tay cô nói: "Tóm lại chị cứ yên tâm, Triệu gia chúng em rất sáng suốt, em cũng sẽ cố gắng thuyết phục chị họ của em nhiều hơn, sẽ không để chị ấy gây phiền toái cho chị, nếu xảy ra chuyện gì, em sẽ ngăn cản chị ấy."

Thẩm Kiều Kiều nói: "Chị biết, cảm ơn em đã nói lời này với chị."

Triệu Tiểu Tuệ nhìn sắc mặt của cô, thấy cô thật sự không để để ý đến chuyện đó nữa, lúc này mới yên tâm, vui vẻ trở lại: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay là ngày vui của em, chị là khách, nên chị phải ăn uống thật vui vẻ, nếu không sẽ giống như là em chiêu đã khách không tốt."

Thẩm Kiều Kiều trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Ừm" một tiếng.

Đúng lúc giờ lành đã đến, hai người liền ra khỏi phòng.

Tiệc rượu được bày ở giữa sân, theo thủ tục, khách mời ngồi vào chỗ trước, sau đó người chủ hôn phát biểu rồi bắt đầu dùng tiệc.

Thẩm Kiều Kiều đứng trước cửa phòng, liếc mắt nhìn thấy Tống Nghị đang ngồi trên ghế, anh cười tươi nhìn cô, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, hình như đã chiếm chỗ cho cô.

Cô dừng bước, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Nghị, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên vài hình ảnh.

Có cảnh Tống Nghị cùng ăn tối với cô ở nhà, có cảnh Tống Nghị cùng cô đi dạo trên đường, còn có cảnh hai người cùng nhau trêu đùa với Bảo Bảo.

Nhưng những hình ảnh đó dần dần mờ đi, thay vào đó là bóng dáng của Triệu Tiểu Mạch trở nên rõ ràng hơn.

Trong cảnh tượng đó, là hình ảnh Triệu Tiểu Mạch cùng với Tống Nghị đang ăn cơm, tiếp đến là Triệu Tiểu Mạch và Tống Nghị cùng nhau đi trên con đường nhỏ, còn có Triệu Tiểu Mạch và Tống Nghị hai người ngồi trước nôi, cười đùa trêu chọc Bảo Bảo.

Nghĩ đến những thứ này, trái tim Thẩm Kiều Kiều giống như bị một bàn tay vô hình nào đó siết chặt, khiến cô không thở được.

Chóp mũi cô chua chua, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.

Tống Nghị đập chiếc ghế trống bên cạnh hồi lâu, Thẩm Kiều Kiều vẫn không nhúc nhích, mà lại thấy cô cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!