Chương 23: Thanh niên trí thức

Thẩm Kiều Kiều sinh thường, sinh lại nhanh, nên chỉ ở bệnh viện huyện ba ngày, cô được bác sĩ đồng ý cho xuất viện.

Không giống như người sản phụ nằm bên cạnh trước đó, nghe nói cô ấy đau bụng suốt một ngày một đêm, cuối cùng phải mổ để sinh con.

Đứa bé ở trong bụng quá lâu, đến khi chào đời, nữ hộ sinh phải ấn vào ngực đứa bé rất lâu lúc mới kêu gừ gừ như một con mèo con, người mẹ phải nằm viện cả tuần mới có thể được về nhà.

Nghe xong, Tống Thúy Hoa thấy thật may mắn, cảm thán Thẩm Kiều Kiều thật là may mắn, đứa trẻ sinh ra thuận lợi khỏe mạnh.

Thẩm Kiều Kiều trở lại căn nhà nhỏ họ Tống, nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân nóng bừng, khắp người từ trên xuống dưới đều ướt đẫm mồ hôi, cô lau trán nói: "Sao nóng thế? cháu muốn đi tắm. "

Bây giờ đang là mùa thu, thời tiết không những không nóng, ngược lại thời tiết lại khá mát mẻ, theo lý mà nói thì không nên nóng.

Tống Thúy Hoa nói: "Không thể tắm, cháu đây sốt hậu sản, nhanh nhất là mấy ngày, còn lâu thì tầm nửa tháng là sẽ tốt hơn."

Thẩm Kiều Kiều nắm lấy cánh tay của bà, làm nũng nói: "Bác, cho con tắm một lần, chỉ một lần thôi."

Tống Thúy Hoa nhẹ nhàng gỡ cánh tay cô ra, "Nửa lần cũng không được, nghe lời, chỉ cần ở cữ tầm một tháng thôi, cháu nhịn đi."

Thấy cô thật sự rất nóng, Tống Thúy Hoa nói chuyện sang chuyện khác để dời sự chú ý của cô: "Thời điểm mang thai cháu đã làm rất tốt, nếu cháu sinh vào mùa hè, thời gian ở cữ sẽ còn nóng hơn."

Thẩm Kiều Kiều gật gật đầu, nhìn bộ dáng đáng thương của cô làm cho lòng Tống Thúy Hoa mềm nhũn, suýt chút nữa thì mủi lòng cho cô đi tắm.

Lúc này may mắn Tống Nghị có mặt kịp thời, anh bưng ra một bát canh chân giò nấu đậu phộng, nhìn bát canh còn đang bốc hơi nóng, vừa nhìn liền biết chính là vừa nấu xong.

"Nào, uống chút canh."

Tống Thúy Hoa mang gối đặt ở sau lưng cô, Thẩm Kiều Kiều ngồi dựa vào gối, bưng bát canh lên, dùng thìa múc từng ngụm nhỏ uống.

Món canh móng giò đậu phộng là để cho xuống sữa, Thẩm Kiều Kiều uống canh xong cảm thấy ngực căng lên, cô bế Bảo Bảo lên cho cậu bú, lúc này mới thấy dịu đi.

Mấy ngày nay, ngày nào cũng uống canh, không phải canh chân giò đậu phộng, thì là món canh ngũ vị trong đó có táo đỏ, đậu phộng, đậu đỏ, dâu tằm và đường đỏ, uống xong Thẩm Kiều Kiều cảm thấy cô chỉ cần đi hai bước đều có thể nghe thấy tiếng nước trong bụng.

Tống Nghị lau đi vết canh trên khóe miệng cô: "Uống chán quá à, để mai anh làm món trứng gà đường đỏ cho em, nghe lời bác gái, em uống những thứ này, thì có thể nhanh ra tháng ở cữ hơn."

Thẩm Kiều Kiều hai mắt sáng lên, "Vậy em sẽ mỗi bữa uống một bát canh trứng đường đỏ, vậy thì sẽ nhanh ra tháng cữ, em muốn đi tắm."

Lời cô nói chọc cho Tống Nghị và Tống Thúy Hoa phải bật cười, Tống Thúy Hoa nói đùa: "Được, vậy thì để Tống Nghị mỗi ngày đều làm món canh trứng đường đỏ cho cháu nhé."

Ba người quây quần quanh chiếc nôi để nhìn Bảo Bảo, cái nôi là do Tống Đại Sơn lúc trước đã nhờ một người ở công xã biết nghề mộc đặt làm.

Cái nôi vừa vặn cao bằng giường, trong nôi trải chiếu trúc, bên trên chiếu trúc trải một lớp bông, bảo bảo ngoan ngoãn nằm trong nôi, trên người đắp một chiếc chăn nhỏ, nhìn vô cùng dễ thương..

"Sao bác không mua gối đầu cho bảo bảo, bác quên mua à?" Tống Nghị nhìn một lúc mới phát hiện sau đầu bảo bảo không có gối, thằng bé cứ vậy mà nằm bẹp.

Tống Thúy Hoa lườm anh một cái: "Ta làm sao có thể sơ ý như thế, ngươi thì biết cái gì, Trẻ sơ sinh mới chào đời cổ sẽ ngắn, đầu tương đối to, thế nên đầu và lưng gần như phẳng. Nếu dùng gối cho bé, cổ sẽ không phát triển tốt."

"Thì ra là vậy." Tống Nghị vừa nghe vừa chăm chú nhớ kỹ, anh lần đầu làm cha nên vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.

Thẩm Kiều Kiều nhẹ nhàng gỡ ngón tay của bảo bảo, đếm từng cái một.

Thằng bé mới sinh thật sự thay đổi từng ngày, không biết có phải cô bị ảo giác không, cô luôn cảm thấy làn da màu đỏ trên người thằng bé đã nhạt đi một chút, không còn giống như lúc mới sinh nhìn giống như con khỉ xấu xí nữa, chắc hẳn sau này càng lớn càng đẹp.

***

Tại địa điểm thanh niên trí thức, một số thanh niên trí thức đang thảo luận xem có nên đến thăm Thẩm Kiều Kiều hay không.

Phương Thư Đình nói, "Kiều Kiều cũng là người thanh niên trí thức chỗ chúng ta, giờ cô ấy đã sinh con, Chúng ta cũng nên đến thăm cô ấy."

Trương Xảo Lệ cũng nghĩ như vậy: "Đúng, cũng đừng đi tay không, chú của tôi ở thành phố mới gửi cho tôi hộp bánh, đến lúc đó tôi sẽ mang một ít cho cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!