Chương 22: Sinh một tiểu tử mập mạp

Sau khi Tống Nghị đóng tiền viện phí, anh ấy đứng bên ngoài phòng sinh, lo lắng đi đi lại lại.

Một nữ hộ sinh từ phòng sinh đi ra, anh vội vàng tiến lên giữ chặt người ta hỏi: "Tôi có thể vào trong phòng sinh được không?"

Nữ hộ sinh nhìn anh một cái rồi nói: "Không được, anh là một người đàn ông trưởng thành. Bên trong ngoại trừ vợ anh, ở đó còn có những phụ nữ mang thai khác. Người ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, mà trước giờ bệnh viện chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy."

Tống Nghị không còn cách nào khác đành ngồi tựa lưng vào chiếc ghế ở hành lang bên ngoài phòng sinh, vểnh tai cẩn thận lắng nghe những âm thanh bên trong.

Trong phòng sinh, Thẩm Kiều Kiều được mang lên giường bệnh, một nữ hộ sinh đến xem cổ tử cung của cô nói: "Mới mở được ba phân, cô đợi một chút."

Thẩm Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt gật đầu.

Cô sờ bụng nhìn sang hai bên giường, trong phòng sinh có tất cả mười chiếc giường, mỗi bên năm chiếc, ngoài cô ra còn có bốn sản phụ khác cũng đang nằm trên giường.

Người phụ nữ ngay bên cạnh giường cô đã bắt đầu sinh con, nữ hộ sinh đang hướng dẫn và động viên cô ấy.

"Ôi, đau quá. Thắt lưng của tôi gãy mất."

"Cô lấy sức rồi dặn, đã nhìn thấy đầu của đứa bé rất nhanh liền sinh thôi."

Người phụ nữ đang sinh tiếng gào đau đớn ngày càng nhỏ dần, dọa cho Thẩm Kiều Kiều sợ hãi mặt trắng bạch.

Nếu cô ấy cao giọng hét lên thì có lẽ Thẩm Kiều Kiều sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng bộ dạng kìm nén đó, cảm giác rất dọa người.

Thẩm Kiều Kiều nhịn không được liền kéo nữ hộ sinh phụ trách mình hỏi: "Y tá, sinh con rất đau phải không?"

Lời vừa nói ra, nữ hộ sinh lơ đãng liếc nhìn cô một cái nghĩ, cô gái này nhìn còn trẻ tuổi, có lẽ là lần đầu sinh con.

Nhìn cô có bộ dáng cao ráo, xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, có vài sợi tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, trông có chút chật vật nhưng lại gọn gàng đáng yêu.

Trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại hơn mấy phần trả lời: "Đau đớn là điều tự nhiên, tất cả phụ nữ trên đời này dù sao cũng phải trải qua cửa này".

Trong khi hai người đang nói chuyện, người phụ nữ bên cạnh lại rên rỉ vài tiếng.

Thẩm Kiều Kiều bị dọa giật mình, bụng cô càng ngày càng đau: "Y tá, y tá, tôi đau bụng quá."

Nghe cô nói xong, nữ hộ sinh nhìn cổ tử cung của cô rồi vui mừng nói: "Đã mở mười phân, bây giờ cô có thể sinh con", rồi lại an ủi cô: "Tư thế bào thai của cô khá thuận. Theo kinh nghiệm của tôi thì hẳn rất nhanh là cô có thể sinh con, đừng sợ."

Nữ hộ sinh bảo Thẩm Kiều Kiều cầm lấy chiếc vòng để mượn lực, đồng thời căn dặn: "Chờ một chút rồi cô làm theo chỉ dẫn của tôi, khi nào tử cung co thắt lại thì dùng sức, nhất định không được hét to."

Nếu hét to, nữ hộ sinh liếc nhìn bà bầu bên cạnh rồi nói: "Nếu hét to sẽ tiêu hao sức lực của cô, đến lúc đó sẽ không còn sức lực để sinh con."

Thẩm Kiều Kiều vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, cam đoan: "Tôi nhất định sẽ không la hét lớn tiếng. Y tá, cô yên tâm."

Thấy cô nói như vậy, nữ hộ sinh an tâm rồi nói: "Vậy thì liền bắt đầu thôi."

Thẩm Kiều Kiều lúc này đổ mồ hôi đầm đìa, cô cảm thấy eo mình gần như bị gãy làm đôi, đứa trẻ trong bụng đang liều mạng đá chân, như muốn nhanh chóng thoát ra.

Cô làm theo lời nữ hộ sinh, nghiến răng dùng sức nhưng hiện tại đau quá, cô cảm thấy đầu óc mình như biến thành một cục bột nhão, ngoài trừ việc sinh con, cô không còn nghĩ được gì nữa.

Bên ngoài phòng sinh, Tống Nghị lo lắng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Nhưng trong phòng sinh vẫn không có ai ra ngoài, anh đành phải túm lấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế ở hành lang cùng mình, cũng là người có vợ đi sinh rồi hỏi: "Anh ơi, sao trong đó không có tiếng động?"

Người đàn ông lắc lắc tờ báo trong tay, anh ta liếc mắt nhìn về phía anh, "Đây không phải là rất bình thường sao, Đồng chí cậu đừng lo lắng vớ vẩn, đợi thêm một lát nữa, đứa bé sẽ sớm chào đời."

Lông mày Tống Nghị cơ hồ như dính chặt vào nhau, anh lại đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đi lại lại hai vòng, rồi lại chạy đến cửa phòng sinh, dán chặt vào cửa, muốn nghe xem bên trong có động tĩnh gì của Thẩm Kiều Kiều hay không.

Người đàn ông nhìn thấy anh cao hơn 1m8, rụt người dán vào cửa, cảm thấy có chút buồn cười, gấp tờ báo lại, vỗ vỗ ghế: "Được rồi, cậu trở lại đây ngồi đi, sinh con là chuyện của phụ nữ, cậu lo lắng cũng vô dụng, chẳng lẽ cậu có thể sinh con thay cho cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!