Chương 15: Làm Sao Chỉ Nhận Được Bằng Này Công Điểm

Sau đó anh lại đi mua muối, vì không có tem muối nên phải tốn 2 đồng mới mua được 1 cân, bình thường có tem thì chỉ mất 1 đồng.

Đại Hổ lần này đã có kinh nghiệm, Tống Nghị mua cái gì, anh ta liền mua theo cái đó, thậm chí cũng không đề cập đến việc mua dải băng đô hoa.

Hai người trở lại công xã thì đã là chạng vạng tối.

Tống Nghị dùng rơm rạ quấn quanh xương lợn, đẩy cửa bước vào sân: "Nhìn xem anh mua gì này."

Thẩm Kiều Kiều hai tay chống cằm đặt lên bàn, đầu óc chán nản, nghe thấy giọng nói của Tống Nghị, cô đi ra khỏi phòng rồi xem xét: "Là xương lợn."

Tống Nghị đem chiếc gùi cất thật kỹ, rồi nói: "Uống canh cá cũng chán, tối nay anh hầm canh xương lợn cho em."

Thẩm Kiều Kiều: "Mì ăn cùng với canh xương lợn hầm.

Mùi vị cũng rất ngon."

"Em chỉ biết có ăn thôi." Tống Nghị cười trêu chọc cô.

"Xương lợn dùng để nấu canh ăn chung với mì, còn thịt lợn thì làm món thịt xào ớt cay."

"Dưa bắp cải trong hũ ngâm cũng đã chua, để ăn cùng với mì, rồi rán một đĩa cá nhỏ."

Hai người nói hai ba câu rồi quyết định bữa tối hôm nay ăn gì.

Không bao lâu, khói bếp lượn lờ, mùi thịt thơm nồng theo gió bay đến địa điểm thanh niên trí thức.

Nhà họ Tống xây ngôi nhà mới tân hôn cho Tống Nghị rất gần với địa điểm thanh niên trí thức, hai bên chỉ ngăn cách bằng một con đường nhỏ và chếch đối diện nhau.

Tống Nghị biết kiếm tiền, thường mua đồ tốt, thỉnh thoảng còn mua thịt đem về, đã vậy anh còn có tay nghề nấu nướng cũng rất giỏi, thế nên mỗi khi đến giờ ăn, mùi thơm lại theo gió bay vào chỗ thanh niên trí thức.

Chu Mẫn đã múc khoai lang trong bát cháo được một lúc mà vẫn chưa ăn, cô ta hít hà cái mũi, trong mắt hiện lên tia hâm mộ: "Cặp vợ chồng nhà kia lại có đồ tốt để ăn."

Phương Thư Đình nuốt ngụm nước bọt, "Tôi ngửi thấy mùi thịt."

"Tôi cũng muốn ăn thịt, không biết khi nào công xã sẽ mổ lợn." Triệu Chí Cương vừa bóc vỏ khoai, liền cắn hai ba miếng rồi nuốt vào bụng.

Đây là những củ khoai tây này trước đây được Tống Đại Sơn khen thưởng cho mọi người, ông ấy nói nhóm thanh niên trí thức gần đây có tính tích cự cao, kiếm được nhiều công điểm, thế nên ông ấy đặc biệt cho bọn họ thêm khoai tây để mọi người có thêm phần lương thực.

Mỗi ngày bọn họ đều ăn khoai lang và cháo, dù trên bàn chỉ thêm một đĩa khoai thì mọi người cũng ăn rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay ngay khi mùi thịt bên kia bay tới, khoai tây trong miệng bọn họ như không còn vị gì.

"Đừng có nghĩ nữa, lợn chỉ được giết vào dịp Tết, bây giờ còn lâu mới đến Tết." Một thanh niên trí thức nhiều tuổi đáp.

Mùi thơm của thịt càng lúc càng nồng đậm, Chu Mẫn càng ăn càng trở nên vô vị.

Cô đảo tròn mắt, dùng cùi chỏ huých Trương Mạn Tuyết: "Cô và Thẩm Kiều Kiều trước đây không phải có quan hệ rất tốt sao, cô đi tìm cô ấy cho ít thịt đi."

Trương Mạn Tuyết hai mắt sáng lên nhưng lại ảm đạm ngay, "Tôi không đi đâu, Thẩm Kiều Kiều thì dễ lừa, nhưng Tống Nghị không nên chọc vào, người đàn ông này hung dữ như hổ, làm sao cướp thức ăn trước miệng cọp được?"

Nhắc đến Tống Nghị, Chu Mẫn giật cả mình, nên cũng không đề cập đến việc muốn ăn thịt nữa.

Cứ như vậy hít ngửi mùi thịt nhà hàng xóm bay sang, nhóm thanh niên trí thức ăn hết một bữa cơm mà giống như bị tra tấn vậy.

Trái ngược với họ, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều lại cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon.

Canh xương hầm được hầm từ xương lợn có màu trắng sữa, vị rất đậm đà, sợi mì bồng bềnh trong nước canh hầm, cùng rau dưa màu vàng nâu tô điểm cho bát mì, chỉ cần nhìn đã thấy ngon rồi.

Cá ướp tiêu rán giòn, cứ hai miếng một, một miếng mì một miếng cá cùng nhau cho vào miệng, hai người ăn đến bụng căng tròn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!