Chương 50: (Vô Đề)

Nếu không nói rõ ràng, sẽ bị ngầm thừa nhận là một đôi.

"Cháu không muốn tiến tới với anh ta." Lâm Tịch Tịch trực tiếp nói cho cậu nghe.

Chị Dương ra vẻ tiếc nuối: "Sao vậy? Tiểu Trương khá thông minh mà."

Tài xế có xe, nếu cần phải đi xa, có bọn họ lái xe nhất định sẽ thuận tiện và thoải mái hơn đi xe buýt nhiều. Nếu có việc vặt thì nhờ tài xế cũng sẽ yên tâm hơn.

Tất cả mọi người đều phải duy trì quan hệ với tài xế, có rất nhiều lợi ích trong cuộc sống.

"Nếu cháu không thích Tiểu Trương, vậy cháu thấy Tiểu Lưu hoặc Tiểu Tào thế nào?"

Chị Dương gật đầu nói: "Tiểu Tào cũng được."

Lâm Tịch Tịch biết, dù cô ta không thể kết hôn với Nghiêm Lỗi thì sau này cô ta vẫn phải gả cho một người nào đó.

Nhưng Trương Quốc Cường thì không được, anh ta là người nhà quê. Những người giống như Trương Quốc Cường cũng không được.

Chuyện này cô ta phụ thuộc nhiều vào cậu mợ. Hơn nữa cô ta cũng không phải là thiếu nữ thật sự, nên không cảm thấy ngượng ngùng e thẹn, cô ta nói thẳng với họ: "Cậu, mợ, cháu không muốn gả cho người nhà quê."

Đoàn trưởng Triệu tức đến mức gân cổ lên: "Chính cháu là người nhà quê. Cậu là người nhà quê, mợ của cháu cũng là người nhà quê."

"Chính vì cháu là người nhà quê, nên cháu mới không muốn gả cho người nhà quê." Lâm Tịch Tịch nói.

Trong thời đại kinh tế kế hoạch hóa, muốn mua đồ phải dùng đến phiếu như bây giờ, nông thôn có thể vượt trội hơn thành phố về mặt lương thực và các phương diện khác. Nhưng trong tương lai, sau khi tiến hành cải cách, các tòa nhà cao tầng sẽ dần mọc lên trong thành phố, khi đó khoảng cách giữa nông thôn và thành phố sẽ lớn như đất với trời.

"Tật xấu gì đây, y hệt Tiểu Nghiêm." Đoàn trưởng Triệu giơ đũa lên chọt chọt mắng.

Chị Dương lại nói: "Con bé có tham vọng thì làm sao. Hơn nữa không phải người xưa vẫn nói trai lấy vợ thấp, gái gả chồng cao hay sao?"

"Được được được." Đoàn trưởng Triệu rung đũa suy tư: "Vậy Tiểu Lưu, Tiểu Tào, Tiểu Vương…"

"Không phải bọn họ cũng là người nhà quê sao?" Lâm Tịch Tịch khẽ nói.

Tuy nói công nông binh đều là người một nhà, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều phân biệt rạch ròi. Người thành phố là người thành phố, còn người nhà quê là người nhà quê.

Cho nên vì sao buổi xem mắt của Lâm Tịch Tịch lại được săn đón như vậy. Bởi vì những người đoàn trưởng Triệu tìm đều là người nhà quê. Ở thời đại này, tỉ lệ đô thị hóa của đất nước chỉ hơn ba mươi phần trăm một chút, nhìn đi nhìn lại, hầu như bộ đội đều là người nhà quê.

Lấy tiêu chuẩn của những người đàn ông nông thôn này, Lâm Tịch Tịch đúng là một người vợ hoàn hảo.

"Ôi, tìm người thành phố à…" Đoàn trưởng Triệu xoa cằm.

Lần này độ khó tăng lên.

"Cậu, cháu chỉ mới mười bảy thôi." Lâm Tịch Tịch nói: "Không cần vội."

Chị Dương cũng nói: "Đúng vậy, không cần vội. Anh viết thư cho chị cả, bảo Tịch Tịch ở lại nhà chúng ta rồi từ từ tìm."

Sau cuộc trò chuyện này, Lâm Tịch Tịch cũng dần tỉnh táo.

"Cậu, cháu không muốn về quê. Cháu có thể ở lại đây giúp mợ làm việc. Việc gì cháu cũng làm được." Cô ta thỉnh cầu: "Cậu, cậu xem có thể lấy hộ khẩu cho cháu trước được không?"

Lâm Tịch Tịch vẫn chưa rõ tương lai phía trước sẽ như thế nào. Mười năm ấy thật hỗn loạn, bây giờ đưa ra bất kỳ lựa chọn nào cũng có vẻ mạo hiểm.

Nhưng ít nhất hiện giờ có thể đi bước đầu tiên… hộ khẩu.

Trước hết, về thân phận, từ người nhà quê trở thành người thành phố.

Nữ chính đã bắt đầu đi đúng hướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!