Chương 47: (Vô Đề)

Không có một thứ gì đáng giá để mua.

Hơn nữa theo quy định ở quê, sau khi xem mắt nếu đàn ông mua đồ cho phụ nữ như quần áo gì đó, nếu bên nữ chấp nhận thì chính là xác định quan hệ.

Lâm Tịch Tịch không muốn xác định quan hệ với Tiểu Trương.

Đi dạo một lúc lại nhìn thấy Kiều Vi, Tiểu Trương chủ động tiến lên chào hỏi.

Lâm Tịch Tịch đi theo sau.

Cô ta nhìn qua, chưa kịp nói gì Tiểu Trương đã nói thay: "Ôi, chị dâu mua được những gì rồi? "

Đồ trong sọt trúc càng nhiều càng nặng nên đổi sang Nghiêm Lỗi cõng. Kiều Vi vẫn xách giỏ trúc cũng sắp đầy của mình.

Kiều Vi cười xán lạn: "Thấy gì mua đó. Đều là những thứ thiết thực."

Nói không sai, đồ bán ở chợ đều là đồ thiết thực. Nhưng có rất nhiều thứ Kiều Vi mua không phải vì nó thực dụng mà vì bản thân nó mang hương vị đồng quê.

Nên… mua về chơi.

Tiểu Trương gật đầu: "Đều là đồ dùng thích hợp."

Lâm Tịch Tịch sau lưng Tiểu Trương trợn mắt.

Kiều Vi nhìn thấy, nhịn cười hỏi: "Tiểu Lâm không mua gì à. Không mang tiền sao? Dì cho mượn nhé."

Những lời này chói tai đến mức mắt Lâm Tịch Tịch trợn càng to.

Tiểu Trương cười tươi như hoa vội vàng xua tay: "Không cần, chị dâu, không cần. Tôi có mang tiền."

Kiều Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À, à."

Hai người họ, người gọi chị dâu người xưng dì cực kỳ tự nhiên.

Lâm Tịch Tịch tức muốn chết, hai người này nói chuyện như thể cô ta và Trương Quốc Cường đang yêu đương vậy.

Không ai nói rõ ra nhưng cô ta lại muốn giải thích rõ ràng, như thể có gì đó vậy.

Cô ta tức đến mức chỉ có thể âm thầm nghiến răng.

Đột nhiên một cái mũ rơm từ trên trời rơi xuống đầu Kiều Vi, che khuất tầm mắt cô.

Kiều Vi ai da một tiếng, nâng vành mũ lên để lộ ra đôi mắt cười cong cong.

Nghiêm Lỗi hỏi: "Một cái đủ chưa?"

"Đủ rồi, đủ rồi."

Nghiêm Lỗi chào Tiểu Trương và Tiểu Lâm: "Cũng đến đây đi dạo à?"

Thảo nào vừa rồi không nhìn thấy anh, hóa ra là đi mua mũ rơm cho Kiều Vi.

Đến lúc này Lâm Tịch Tịch mới hô lên: "Đoàn trưởng Nghiêm."

Cô ta đánh giá trên dưới, đột nhiên thất vọng.

Tối hôm qua Nghiêm Lỗi giáo huấn cô ta một trận đã khiến cô ta khó chịu với anh. Tại sao à, mấy bà cô trung niên thích cậy già lên mặt chỉ trỏ quản đủ thứ với người trẻ tuổi, nên cô ta không chịu nổi việc bị người khác quản giáo, mới tức giận vô cớ như vậy.

Nhưng dù sao thứ Lâm Tịch Tịch quan tâm không phải là Nghiêm Lỗi, mà là tương lai và sự giàu sang của anh. Vì điều này, chỉ có thể nén giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!