Chắc muốn nói tiêu rất nhiều tiền nhưng đến miệng lại nghĩ không nên gây ra mâu thuẫn giữa vợ chồng họ mới đổi thành mua.
Nghiêm Lỗi thẳng lưng: "Không thì sao, kiếm tiền về không phải để cho vợ tiêu à?"
Người kia hít một hơi, giơ ngón cái lên: "Rộng lượng, đúng là cán bộ có khác."
Đồ mây hơi cồng kềnh nhưng thực tế rất nhẹ, Nghiêm Lỗi dùng một tay cũng có thể xách để vào trong nhà.
Anh khóa cửa rồi đi cùng người kia đến chợ, hai người trò chuyện trên đường.
Người kia nói rất nhiều: "Vợ anh là người thành phố nhỉ?"
Nghiêm Lỗi nói qua loa: "Cô ấy từng học cấp ba."
"Ồ, là người trí thức." Người kia ca ngợi: "Tôi liếc một cái biết ngay cô ấy là người thành phố. Còn anh thì sao, cũng là người thành phố hả?"
Nghiêm Lỗi nói quê của mình: "Tôi đến từ nông thôn."
"Vậy anh giỏi đấy." Người kia lại giơ ngón cái cho anh: "Cưới được người vợ có tri thức."
Cả đoạn đường này lưng đoàn trưởng Nghiêm thẳng tắp.
Chẳng qua đến chợ lại không tìm được người, tìm mãi mới thấy hai mẹ con ở bên khu bán đồ ăn.
Sáng sớm đã bắt đầu ăn bánh đúc.
Nhìn thấy anh, cô mặt mày rạng rỡ gọi anh qua cùng ngồi trên ghế nhỏ ăn bánh đúc.
"Đây là cái gì?" Nghiêm Lỗi chống nạnh hỏi.
Giỏ đan của Kiều Vi bị Nghiêm Lỗi cầm về mất nên cô đã mua một cái sọt!
Bây giờ cái sọt được đặt cạnh chân cô cũng sắp chất đầy đồ rồi.
Cô giỏi thật đấy.
"Anh có biết anh em nông dân còn ăn ngon hon chúng ta không?" Kiều Vi kéo Nghiêm Lỗi ngồi xuống ghế gấp nói: "Mua đồ ăn của họ không cần phiếu lương thực."
Sao Nghiêm Lỗi lại không biết chứ, anh để giỏ cạnh chân cô phì cười: "Đương nhiên, họ là người trồng lương thực mà, lương thực của họ dư dả hơn nội thành nhiều."
Trong phiên họp chợ này, các công xã cũng mang rất nhiều nông sản đến bán. Kiều Vi đã nhìn thấy rất nhiều đồ ăn.
Mua đồ ăn ở đây không cần phiếu lương thực và phiếu thịt, nên mua nhiều một chút cũng không có ai xì xào gì cả.
"Nếu vậy thì chúng ta muốn ăn gì mà nội thành không có thì đi thôn…"
Nghiêm Lỗi kịp thời "khụ" một tiếng ngắt lời cô.
Kiều Vi phản ứng lại ngay, rụt cổ mím môi thành một đường nhìn xung quanh. Còn may khu chợ ồn ào, không có ai nghe được lời cô nói.
Nghiêm Lỗi kéo ghế gấp lại gần cô nói: "Đừng nghĩ linh tinh nữa. Họp chợ là các công xã mang đồ của mình đến mua bán. Em tự về thôn làm gì? Tìm người dân mua?"
Kiều Vi ngập ngừng gật đầu.
Nghiêm Lỗi tức cười chỉ hai ngón tay lên trán cô nói: "Em muốn đầu cơ trục lợi hả?"
Kiều Vi rụt cổ lại nói: "Nghiêm thế à."
"Không thì sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!