Chương 39: (Vô Đề)

Cơ thể đến tháng tự mình tắm trong nhà còn được, đến nhà tắm công cộng tắm thì không hay lắm.

"Anh đun nước cho em nhé, em ở nhà tắm rửa đi." Nghiêm Lỗi vội nói.

Tối qua cô phàn nàn rằng dùng nước không tiện, cả người toàn là mùi của anh. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nửa đêm nửa hôm sao mà đi đun nước tắm được.

"Em đun nước xong rồi, chỉ chờ anh về giúp em lấy nước lạnh thôi." Kiều Vi lấy hộp cơm ra: "Em gác hộp cơm lên bếp cho nóng. Chờ hai người tắm về rồi cùng ăn cơm."

"Được!" Nghiêm Lỗi quăng đồng phục xuống ghế, quay người xách thùng đi lấy nước lạnh.

Anh pha nước cho Kiều Vi xong mới cầm chậu dắt Nghiêm Tương đến nhà tắm của đại viện tắm.

Kiều Vi tự tắm ở nhà.

Cứ đến tối thứ ba, thứ sáu, cả trấn lại rộn lên cảnh người trong khu gia thuộc đến đại viện tắm rửa.

Người dân sống trong trấn vô cùng ngưỡng mộ.

Nghiêm Lỗi gặp cả nhà đoàn trưởng Triệu trên đường. Đoàn trưởng Triệu hỏi: "Em dâu đâu?"

Nghiêm Lỗi nói: "Cô ấy không khỏe."

Một tuần chỉ được tắm hai lần, tại sao một cô gái thành phố kỹ tính như Kiều Vi lại không đi tắm, chỉ có một khả năng thôi.

Đoàn trưởng Triệu lấy vợ khi mới mười sáu mười bảy tuổi, hiện giờ đã sinh đến năm đứa con rồi, đương nhiên cũng hiểu. Nghe anh nói vậy nên không hỏi nữa.

Lâm Tịch Tịch thực sự không có cơ hội tiếp cận Nghiêm Lỗi. Ban ngày anh không ở nhà mà toàn ở doanh trại. Buổi tối khi anh trở về, cậu của cô cũng về nhà, trong nhà người ta còn có vợ con, cô không thể đi thẳng vào cửa nhà người ta được.

Cuối cùng cũng gặp được Nghiêm Lỗi ở một mình, Lâm Tịch Tịch bắt đầu nóng lòng, muốn đi tới tìm cơ hội bắt chuyện, tạo ấn tượng với anh ngay lập tức.

Ai ngờ chị Dương lại vô tình bước tới ngáng đường cô ta.

Chị Dương còn quay đầu gọi Anh Tử: "Anh Tử, nắm tay chị con, đừng chạy lung tung."

Anh Tử khó hiểu nói: "Con đã mười một tuổi rồi."

Trời nóng thế này còn nắm tay, rất khó chịu.

Nhưng chị Dương lại lườm cô bé, mỗi người mẹ đều có uy nghiêm của riêng mình. Anh Tử thấy vậy thì rụt cổ lại, khó chịu tiến lên hai bước, đi bên cạnh Lâm Tịch Tịch.

Chị Dương nói với Lâm Tịch Tịch: "Mợ trông bé Năm, cháu trông Anh Tử nhé."

Anh Tử cứng đầu nói: "Con đã mười một tuổi rồi!"

Chị Dương mặc kệ cô bé, nói với Cương Tử và Hoa Tử: "Các con trông Quân Quân nhé."

Không nói thì thôi, chị vừa dứt lời, Quân Tử đã làm trò con bò chạy mất, lại còn cười khúc khích.

Cương Tử tức giận gọi: "Đứng lại đó cho anh!"

Cậu nhóc là anh cả, phải gánh trách nhiệm trên vai, vội vã đuổi theo.

Hoa Tử trước giờ vẫn luôn là cái đuôi nhỏ của cậu nhóc, nên cũng chạy đuổi theo.

Chị Dương gọi: "Đứng ở cửa nhà tắm đợi mọi người nhé…"

Đoàn trưởng Triệu quay đầu nhìn vợ, chị Dương cũng nhìn anh ta.

Làm vợ chồng với nhau nhiều năm, đương nhiên rất ăn ý, chỉ cần nhìn nhau một cái là đã biết đối phương muốn nói gì. Đoàn trưởng Triệu liếc nhìn Lâm Tịch Tịch đang bị ngáng chân, sau đó lại gần Nghiêm Lỗi vừa nói chuyện vừa đi song song bên cạnh anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!