Chương 15: (Vô Đề)

Sau này nhà cậu là gia đình cán bộ nên cuộc sống cũng không tồi. Nhưng, nhưng, không thể so sánh được với người đó.

Người ta là nhà lãnh đạo lớn, nhân vật sẽ xuất hiện trên bản tin.

Lâm Tịch Tịch nghĩ đến năm đó, khi đọc được thư của cậu mình nói anh muốn mang con tái giá, lại xuất thân từ nông thôn, cô ta cảm thấy không vui, bĩu môi lập tức từ chối, trong lòng cảm thấy hối hận muốn chết.

Cuộc sống giàu có phú quý đã bị bỏ lỡ như vậy.

Không, không, cô ta trọng sinh, điều đó có nghĩa là ông trời cũng cảm thấy sự giàu sang phú quý kia lẽ ra phải là của cô ta. Đúng không? Nếu không thì tại sao lại để cô ta trọng sinh?

Lâm Tịch Tịch biết cậu cô ta đang giúp cô ta tìm đối tượng kết hôn.

Nhưng hầu hết những người có địa vị cao đều đã lập gia đình. Còn những người trẻ tuổi chưa lập gia đình, lại không nghe nói nhà lãnh đạo tương lai nào xuất thân từ cùng quân khu với cậu cô ta.

Có lẽ những người đó đã không vượt qua được những năm tháng đó, hoặc có thể họ cũng tầm thường và bất tài như chồng cô ta. Trong nhà máy của chồng cô ta cũng có những sĩ quan chuyển nghề về làm, tuy đang làm quản lý nhưng cũng bị sa thải.

Vô nghĩa, không có ai khác!

Chỉ có Nghiêm Lỗi mới có thể đảm bảo sự giàu sang phú quý mà cô ta mong muốn.

Thật ra Lâm Tịch Tịch đang hoang mang một điều.

Ví dụ như cô ta, trở về từ những năm chín mươi, chết rồi trọng sinh.

Nếu Kiều Vi kia cũng chết rồi trọng sinh, vậy cô trở về từ khi nào?

Theo những gì cô ta biết, Kiều Vi đã chết trong chuyến đi lên tỉnh lần này, chẳng lẽ cô chết rồi lập tức trọng sinh sao?

Nếu đúng như vậy thì tự tin của Lâm Tịch Tịch lại được xây dựng lần nữa.

Cô ta là người đến từ những năm chín mươi, kiến thức đã vượt xa thời đại này. Người trí thức gì chứ, Kiều Vi cùng lắm chỉ là một người có học vấn cấp ba mà thôi. Sao có thể so sánh với kiến thức vài thập niên của cô ta.

Mặc dù "kiến thức vài thập niên" của Lâm Tịch Tịch cũng chỉ là làm vợ một công nhân ở thành phố hạng ba nửa cuộc đời, nhưng điều đó không ngăn cản Lâm Tịch Tịch sinh ra tự tin mãnh liệt và cảm giác ưu việt.

Điều quan trọng nhất là cô ta nắm giữ nhược điểm của Kiều Vi.

Đến thăm họ hàng ở tỉnh cái gì chứ, vợ đầu của Nghiêm Lỗi… Rõ ràng đã bỏ trốn cùng ai đó!

Kiều Vi dắt Nghiêm Tương về nhà, đến phòng Nghiêm Tương trước.

Cô mở tủ quần áo lục lọi trong hộp, sau đó quay đầu hỏi Nghiêm Tương: "Con không có quần áo vá sao?"

"Không có."

"Quần áo của con không bị rách sao?"

"Quần áo rách đều đem cho người khác rồi."

Kiều Vi hỏi: "Đã có ai nói con giống tiểu thiếu gia chưa?"

Nghiêm Tương gật đầu: "Có."

Kiều Vi bỗng nhiên căng thẳng, nhưng hỏi ra mới biết hóa ra chỉ là mấy đứa trẻ con mà thôi. Lúc chơi cùng nhau, chúng gọi Nghiêm Tương là tiểu thiếu gia.

Kiều Vi thả lỏng, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Quần áo của Quân Quân có miếng vá, quần áo của người khác cũng bị vá sao?"

Nghiêm Tương ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Có vá, có không."

Kiều Vi hỏi: "Quần áo trên người bọn trẻ trong đại viện bên kia có vá không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!