Chương 31: Tào Huyên mất

Chu Bắc Sơn đi ngày đầu tiên, Tô Mãn cảm thấy tinh thần rất là không tốt. Thậm chí tệ đến cô cũng không thể hiểu nổi. Có lẽ nhiều năm anh cưng chiều như vậy, khiến cho cô đã bắt đầu học được làm kiêu. Chứ nếu đem đặt ở mạt thế, thời gian chiến đấu với tang thi, tranh thủ sự sống còn không có chứ đừng nói gì đến việc u buồn suy sút.

Tô Mãn tự trong lòng nhắc nhở bản thân không nên như vậy, mỗi người đều có một cuộc đời riêng, cho dù là vợ chồng thì cũng có những lúc chia xa nhất định, không phải khi nào cũng phải kề cạnh bên nhau.

Bao nhiêu người ngoài kia chờ anh đi cứu giúp, cô không thể ích kỷ mà níu kéo anh ở nhà được. Dù sao anh đi rồi cũng sẽ về. Việc cô cần làm là bảo vệ phía sau, chăm sóc tốt bản thân và gia đình, để anh yên tâm mà công tác.

Cảnh tỉnh lại bản thân, Tô Mãn mới cảm giác tốt hơn một chút, những người còn lại ở cùng nhà nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sáng giờ cô cứ như vậy khiến mọi người rất lo lắng. Tô Mãn biết tâm trạng của bản thân đã ảnh hưởng đến người xung quanh thì rất là áy náy, trong lòng nói rằng sẽ không có lần sau.

Chu Bắc Sơn đi ngày thứ ba, ba ngày này mưa như trút nước, thỉnh thoảng đại đội trưởng lại đi ra sườn núi nhìn về phía thôn, nước sông đã lấy một tốc độ không tưởng được mà tràn lên bờ.

Những mảnh ruộng đầu thôn đã ngập đầy trong nước, xa xa nhìn như một vùng biển rộng lớn. Nước sông đã sắp tràn vào đến thôn rồi.

Tất cả tài sản và con người đều đã được di dời nên đại đội trưởng không lo lắng lắm. Bác cho người thay phiên tuần tra xung quanh tường vây, đề phòng lợn rừng hoặc sói tấn công.

Trong không gian, Tô Mãn lấy ra bột mì, bắt đầu nhồi bột làm bánh bao, nấu chín để khi Chu Bắc Sơn đói có thể ăn dần.

Mấy ngày hôm nay thấy anh vẫn ở bên ngoài thì Tô Mãn biết tình hình nghiêm trọng hơn cô nghĩ, vì vậy Tô Mãn tận khả năng chuẩn bị tất cả mọi thứ có ích, giúp anh giảm bớt phần nào vất vả.

Vì vậy mà mỗi lần Chu Bắc Sơn cần thay quần áo hay tìm thức ăn, nhìn vào trong không gian đã thấy vợ anh chuẩn bị mọi thứ từ khi nào. Bánh bao vẫn còn nóng hổi, trà gừng vẫn còn bay hơi nghi ngút, quần áo được đặt trên giường một cách phẳng phiu, ấm đến tận trong lòng.

Nhiều hôm nay Tô Mãn cũng không nghỉ ngơi, quốc gia vẫn còn cần lương thực, cô và Ái Quốc Vệ Quốc đều tranh thủ thời gian thúc giục, nhờ vậy mà dị năng của cô đã mơ hồ có dấu hiệu thăng cấp, còn Ái Quốc Vệ Quốc thì đã là hai vị cấp hai dị năng giả. Cô cảm thấy số lương thực này sẽ được lấy đi khi nước lũ gần rút đi, bởi khi đó mới là thời khắc quan trọng nhất.

Vì một căn nhà sàn ở đến bốn gia đình nên Tô Mãn và năm anh em Ái Quốc Vệ Quốc đều làm việc trong không gian. Như vậy sau này khi Chu Bắc Sơn lấy lương thực đi cũng sẽ không khiến cho người khác khả nghi.

Mỗi ngày cả bốn gia đình đều ăn cơm ở cùng nhau. Tô Mãn cống hiến ra những phần thịt khô mà cô làm từ trước đó rất lâu. Bây giờ giao thông bị gián đoạn, trong không gian có thịt tươi cô cũng không dám lấy ra. Thịt khô được tẩm ướp rất nhiều hương liệu nên vị rất là ngon, được bác Trương và đại đội trưởng nhiệt liệt hoan nghênh.

Bây giờ bụng Tô Mãn đã hơi nhô ra một chút, tất cả mọi người đều biết cô lại có thai nên đa số thời gian cô đều đóng cửa phòng, cùng bọn nhỏ vào không gian bận việc, người khác đều nghĩ cô đang dưỡng thai nên không ai nghi ngờ gì.

Lần trước Chu Bắc Sơn đi mua sữa bò thì không biết như thế nào mua được một bàn cờ tướng, quân cờ làm bằng gỗ, sơn bóng bên ngoài nhìn rất là đẹp mắt. Bác Trương và đại đội trưởng rất ưng ý, hai người cũng rất lâu không được đánh cờ, thế là tranh thủ những lúc trời mưa tầm tã, không có việc gì làm mà lôi bàn cờ ra c.h.é. m g.i.ế. c nhau.

Đầu bên này hòà hợp êm ấm, bên kia Chu Bắc Sơn đã có thể khổ. Mặc dù đã có dự báo trước nhưng rất nhiều người không tin, thế là khi lũ ùa vào nhà, thật nhiều người đã không may mắn thoát khỏi.

Nhiệm vụ của Đặc dị cục là tận hết khả năng cứu người. Có những nơi xây nhà gần dốc đứng hoặc tựa vào vách núi, lũ quét từ trên cao ào xuống, cuốn trôi đi tất cả, thậm chí lớp đất đá còn chôn vùi những người chưa kịp chạy ra.

Nơi nơi tiếng khóc dậy trời.

Lần này đi cứu hộ vậy mà làm Chu Bắc Sơn gặp lại Tào Huyên, mẹ ruột của Ái Quốc Vệ Quốc. Khi anh đến thì dì ta đã mất rồi.

Nghe người khác kế lại, dì Tào là bị bọn buôn người bán đến nơi này, sau đó bị một người đàn ông nghiện rượu mua về. Cuộc sống cơm không lành, canh không ngọt. Ngày ngày đều có thể nghe thấy tiếng người đàn ông kia chửi rủa đánh đập.

Hỏi kỹ mới biết, có lần dì ta tâm sự với người bạn thân, bảo là cuộc sống trước kia hạnh phúc lắm, chồng là quân nhân mỗi tháng có tiền lương đều cho dì hết, vậy mà có lần đi làm nhiệm vụ, chồng dì không trở về. Dì ta buồn quá mới đi lang thang, ai ngờ gặp phải bọn buôn người.

Người bạn thân lúc ấy hỏi:

– Còn con chị thì sao?

Tào Huyên lặng người, một lúc lâu mới vờ đi như chưa từng được nghe hỏi đến.

Lúc dì ta đến đây, rất nhiều người lớn tuổi đã nhìn ra dì ấy đã sinh con rồi. Chồng hiện tại của dì cũng biết, nhưng khi sinh sống với nhau ngần ấy năm, dì lại không thể mang thai. Đi bệnh viện khám, bác sĩ nói do trước kia sinh non nhưng không chăm sóc sau sinh kỹ lưỡng, khiến cho việc thụ thai trở nên khó khăn. Chồng dì nghe thấy liền điên tiết lên, từ đó trở đi mới có thể ngày càng quá đáng.

Nay dì ta c.h.ế. t rồi.

Nghe nói là bị đất đá chôn khi đang bị đánh, hai vợ chồng đều không sống sót.

Chu Bắc Sơn tìm thời gian rảnh vào không gian nói cho Tô Mãn nghe. Cô im lặng rất lâu. Đối với người phụ nữ tên Tào Huyên này, dù là trong ký ức hay hiện tại,

Tô Mãn đều khó có thể có ấn tượng tốt.

Khi xưa cha Ái Quốc Vệ Quốc cưng chiều rất nhiều, muốn gì cũng được nhưng dì ta mãi không thỏa mãn, vừa nghe tin chú ấy gặp rủi ro liền chạy trốn mất dạng, còn vứt bỏ hai đứa con mới sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!