Chu Hạ thị lập tức đứng không vững:
– Bọn họ làm sao dám! Bọn họ làm sao dám!
Dứt lời mới chợt nhớ ra Tô Mãn là dược sĩ, liền quay ra kéo tay cô:
– Tô Mãn Tô Mãn, bác gái cầu xin cháu, cháu giúp giúp con gái bác, bác gái cầu xin cháu!
Vừa nói vừa cố gắng ngăn nước mắt rơi, tràn đầy bất lực. Tô Mãn cũng không làm dáng, nhanh tay vào phòng, thôn trưởng kêu thêm hai người vào phòng giúp Tô Mãn.
Hai bác gái đối với Tô Mãn cũng coi như quen biết, gật đầu chào hỏi. Tô Mãn liền nhờ họ nâng Chu Nhã lên giường đất, sau đó kêu một người đi nấu nước nóng, bản thân thì cầm lấy tay Chu Nhã, truyền mộc hệ dị năng cho cô. Tô Mãn cẩn thận làm cho dị năng ở trong cơ thể Chu Nhã di chuyển, không tiết ra ngoài sợ bác gái còn lại thấy được.
Chu Nhã và đứa bé còn cứu được.
Tô Mãn thở phào nhẹ nhõm. Còn cứu được là tốt rồi, chỉ sợ quá trễ. Lấy từ trong giỏ ra một bao đường đỏ đưa cho vị bác gái còn lại, dặn họ nấu một bát nước gừng cùng đường cho Chu Nhã bổ sung thể lực. Vị bác gái đó thấy đường thì nhìn Tô Mãn một cái, sau đó nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Tô Mãn lại truyền một lần dị năng cho Chu Nhã, lần này không có ai trong phòng nên cô dùng nhiều dị năng hơn một chút, cả người lớn và hài tử đều nhanh chóng phục hồi sinh cơ.
Tô Mãn biết em bé phải mau chóng sinh ra, tiếp tục như vậy cũng không được, qua một khoảng thời gian nữa, thần tiên cũng khó mà cứu.
Lúc này hai vị bác gái đã quay lại, Tô Mãn kêu bọn họ đút nước gừng đường cho Chu Nhã, cùng lúc gọi tên đánh thức cô, mê man trong lúc sinh hài tử rất nguy hiểm.
Tất cả nỗ lực trong ba bốn phút, có lẽ vì tình mẫu tử thiêng liêng hoặc có lẽ vẫn chưa muốn chết, Chu Nhã từ từ tính dậy. Tô Mãn cũng đã thông qua sở thai và tinh thần lực điều tra đã biết tình trạng em bé như thế nào. Cô nói với Chu Nhã:
– Chị Nhã, bây giờ tôi sẽ cố gắng xoay em bé lại cho đúng hướng, vì vậy chị sẽ đau nhưng chị tin tưởng tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ chị và đứa bé.
Chu Nhã bây giờ không biết Tô Mãn là ai, nhưng vẫn theo trực giác nghe lời cô, Tô Mãn nhờ hai bác gái lấy một cái khăn gấp lại cho Chu Nhã ngậm, sợ một lát chị ta quá đau mà cắn lưỡi.
Chu Nhã ngậm khăn một khắc đó, Tô Mãn trong sự khiếp sợ của hai bà bác, đưa tay vào bụng Chu Nhã. Cổ tử vng của Chu Nhã đã mở đủ rộng, tay Tô Mãn nhỏ nhắn nên để vào rất dễ dàng. Em bé cũng không bị quấn nhau quanh cổ nên Tô Mãn có thể dựa vào bàn tay mà xoay hướng bé lại.
Tô Mãn xoay từng chút từng chút, đồng thời cũng dùng dị năng uẩn dưỡng em bé, nếu không em bé đã sống không được. Từng phút từng giây trôi qua, đầu Tô Mãn đố đầy mồ hôi, tim đập liên hồi, tha thứ cho cô, cô và nguyên chủ học không phải khoa sản a.
Chu Nhã từ rất đau, đau đến c.h.ế. t lặng, mỗi giây trôi qua đều dày vò mười phần, nhưng trong lòng cô rất kiên định, cô muốn sống, cô muốn con của cô cũng sống.
Cô nói với lòng hai bọn họ phải sống, không để bọn súc sinh kia được như ý nguyện.
Không biết trôi qua bao lâu, Chu Nhã nghe được em gái nhỏ kia nói:
– Chị Nhã, em quay lại rồi, chị bắt đầu thử xem.
Đây chính là tiên âm. Chu Nhã vừa dùng sức liền nghe bác gái bên cạnh kêu lên:
– Sinh! Sinh! Sinh!
Tiếp theo cô nghe tiếng em bé khóc, tiếng nhỏ như mèo kêu, đây là con của cô, đều tồn tại, thật tốt, sau đó liền ngất.
Tô Mãn cũng mệt mỏi, cả thân không còn sức lực, một bác gái thấy vậy liền dìu cô ngồi vào mép giường.
Hai bác gái cả đời sống ở nông thôn. Xử lý nhao thai và hậu sản cũng coi như thành thạo. Tô Mãn nhìn qua không vấn đề gì liền yên tâm giao cho hai người xử lý.
Khi Tô Mãn nghỉ ngơi đủ bước ra khỏi phòng, đã thấy trường hợp rất xuất sắc.
Chiến trường chia làm hai bên, bên này Chu gia thôn kiềm chế cả nhà họ Điền, Chu Hạ thị nhắm ngay mặt Điền Hà thì mà tát, hai bên má của Điền Hà thị sưng to lên, thành Chư Bát Giới phiên bản nữ.
Điền Đại Đản, Điền Đại Tráng, Điền Nhị Tráng thấy vợ (mẹ) bị đánh thì không dám lên tiếng, trên mặt cũng treo màu, chắc là đã được các thôn dân chăm sóc qua.
Bên kia là Thượng Hà thôn thôn trưởng cùng thôn dân. Mặt Thượng Hà thôn thôn trưởng xanh mét. Nói thật ông cũng không muốn nhúng tay xử lý chuyện này. Chuyện này nhà họ Điền làm sai, gặp ông, gia đình con rể mà đối xử với con gái ông như vậy, ông cũng sẽ đánh đến cửa. Nhưng bất đắc dĩ ông là thôn trưởng, nếu mà không ra tay can ngăn, sợ sẽ xảy ra án mạng. Thượng Hà thôn thôn dân cũng nghĩ như vậy.
Hai vị thôn trưởng ông tới tôi đi, cuối cùng quyết định Chu Nhã li hôn, em bé về Chu Nhã dưỡng, nhà họ Điền phải trả lại của hồi môn cho Chu Nhã, cùng với đó, nhà họ Điền phải cho Chu Nhã 100 đồng tiền tiền bồi thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!