Càng Nhiễm xem một lúc cuốn sách nhỏ, mặt hơi nóng lên, liền cất nó vào trong ngực.
Cô phát hiện Tiểu Thích Duệ Tinh đã ngủ trong tổ của cô, phát ra một chuỗi tiếng ngáy nhỏ, liền đá nhẹ vào Tiểu Thích Duệ.
"Quay về tổ của ngươi mà ngủ."
"Biết rồi, Đại Vương."
Tiểu Thích Duệ Tinh dụi dụi mắt, mơ màng bò ra khỏi tổ cáo của Càng Nhiễm, trở lại tổ của mình mà ngủ.
Tổ nhím hình dáng như tổ chim, bên ngoài có cành cây vươn ra, bên trong không mịn màng như tổ cáo, nhưng lại trải một lớp đệm lông mềm màu vàng nhạt.
Cành cây bên ngoài rất vừa vặn để Tiểu Thích Duệ Tinh mài móng, cô ta cào vài cái, phát hiện bên cạnh tổ còn có một cái lỗ tròn, móng tay cào vào trong, không ngờ lại lấy ra một cái xương làm từ gỗ.
Tiểu Thích Duệ Tinh cầm xương trong tay, thấy nó vừa vặn, không lớn không nhỏ, cắn thử một cái, không ngờ lại có vị thịt.
Cô lập tức tỉnh táo lại, vui vẻ chạy lên cung tiến cho Càng Nhiễm: "Đại Vương, ta tìm được một thứ hay ho! Cho ngài!"
Càng Nhiễm liếc nhìn, khinh bỉ nói: "Ồ, là cái đồ chơi mài răng thôi, ta không cần, ngươi cứ chơi đi, đừng ăn vào bụng là được."
Tiểu Thích Duệ Tinh nghe Đại Vương không muốn, vui vẻ gặm tiếp, lại tiếp tục vùi đầu trong tổ mềm mại.
"Đại Vương, cái lớp đệm này không biết làm từ vật liệu gì, mềm mềm lạnh lạnh, không làm đau gai của nhím chút nào, cọ thế nào cũng không rụng lông, thật dễ chịu, so với cái đệm ta mua trước đây còn tốt hơn nhiều."
"Cái đó là Linh Tằm Tơ làm đấy, ngươi thích thì ngủ thêm chút nữa."
"Đại Vương, khi chúng ta đi rồi, có thể mang cái tổ này theo không, ta muốn mang về động phủ của mình."
"Những chuyện nhỏ này cũng phải hỏi sao, tất cả mang đi, Đại Vương sẽ giúp ngươi bỏ vào nhẫn trữ vật."
"Đại Vương, ngài thật tốt với ta, huhu, dù ở đây rất tốt, nhưng ta vẫn thích sống cùng Đại Vương trên núi Hồ Hồ, ta nghĩ mỗi ngày sẽ lăn lộn trong đống rơm đó."
Càng Nhiễm bị Tiểu Thích Duệ làm cho im lặng, có thể đừng vào lúc này, khi no đủ rồi lại nhớ lại những chuyện khổ cực sao, sao lại nghĩ đến chuyện hồi tưởng vất vả như vậy.
Bọn họ đến Thái Huyền Tông làm gì, đương nhiên là để trả nợ, cô, Càng Nhiễm, bây giờ đổi ý rồi, bọn họ chính là đến để nhập hàng! (Editor: =]]])
Càng Nhiễm lạnh lùng nói: "Lợn rừng ăn không được gạo tốt."
Tiểu Thích Duệ không hiểu: "Lợn rừng từ đâu ra?"
Càng Nhiễm nói không nên lời: "Nhím hoang không ngủ được cái tổ tốt, nghĩ nhiều làm gì, chơi vui vẻ là quan trọng nhất."
Tiểu Thích Duệ xoa xoa bụng đầy, nhìn đống thịt khô mà Đại Vương chia cho mình: "Đại Vương nói đúng lắm, bây giờ ta thật vui, lần sau lại muốn cùng Đại Vương ra ngoài chơi!"
Càng Nhiễm gật đầu, còn có thể cứu vãn, đã trở thành yêu quái rồi, ngày nào cũng nghĩ đông nghĩ tây, chỉ khiến bản thân không thể nằm xuống thoải mái hơn.
Vui vẻ một ngày cũng là một ngày, suốt ngày nghĩ đến những chuyện đau buồn sẽ khiến cuộc sống quá tẻ nhạt.
Nhắc đến nhẫn trữ vật, Càng Nhiễm lại nhớ đến hai chiếc nhẫn trữ vật bị Tán Thanh Xuân thu đi, trong đó có một ngọn núi linh thạch lớn và nhỏ của cô, cả Bát Thập cũng ở trong đó, lâu như vậy rồi, Tán Thanh Xuân cũng đã chữa xong vết thương chưa?
Cô không muốn gặp phải vị sư muội cứng nhắc và tẻ nhạt của Tán Thanh Xuân, nên quyết định đi dạo trước, nếu sư muội của Tán Thanh Xuân không có ở đây, cô sẽ vào tìm Tán Thanh Xuân.
Càng Nhiễm nhảy ra khỏi tổ cáo, định đi xem thử đại điện trước.
Tiểu Thích Duệ đang nhấm nháp đồ chơi mài răng, thấy Đại Vương sắp đi, liền hỏi: "Đại Vương, ngài đi đâu vậy?"
Càng Nhiễm vẫy tay: "Ta đi tìm Tán Thanh Xuân, ngươi ở đây ngủ một lúc đi."
Tiểu Thích Duệ nghe Đại Vương sắp gặp Tán Thanh Xuân, sợ hãi thu lại cổ: "Đại Vương cố lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!