Tán Thanh Xuân từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài liên lạc của Ma Tộc, đưa cho Song Chân.
"Ta đã gặp một tu sĩ ma đạo ở giai đoạn Ngưng Hồn (7), lúc đó bị trọng thương chưa lành, suýt nữa đã mất mạng dưới tay của ma tu. May mà có Cang Nhiễm cứu giúp, sau khi về chữa thương, ta đã dùng mật pháp tạm thời khôi phục tu vi về đến giai đoạn Động Hư (8), rồi mới giết chết ma tu đó."
Song Chân cầm lệnh bài xem xét, phát hiện hồn phách của ma tu này vẫn còn lưu lại trên đó. Nghe sư tỷ kể lại quá trình nguy hiểm như vậy, không khỏi khiến nàng thót tim.
Cang Nhiễm siết chặt móng vuốt, nàng đã nghĩ sao mà tên ma tu đó từ đó không xuất hiện nữa, thì ra là bị Thanh Xuân giết rồi. Chắc là nàng ấy nghĩ Thanh Xuân đã bỏ trốn một mình vào đêm hôm đó.
Thanh Xuân có thể nâng cao tu vi nhanh như vậy, không muốn nàng lo lắng, nên đã dùng phương pháp nguy hiểm này. Không biết liệu có ảnh hưởng tiêu cực gì đến Thanh Xuân không.
Cang Nhiễm trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi Song Chân: "Chị có cách nào trị thương cho Thanh Thanh không?"
Song Chân mặc dù cảm kích vì hồ ly này đã cứu mạng sư tỷ, nhưng nghe Cang Nhiễm gọi sư tỷ là Thanh Thanh, vẫn phải chỉnh lại: "Ngươi phải gọi sư tỷ là Tiên Vương, không được gọi tên trực tiếp. Ta tất nhiên có cách chữa trị, nhưng trước hết phải luyện chế một số đan dược cho sư tỷ."
Chỉ cần có thể chữa trị là tốt rồi, chỉ cần có thể cứu được Thanh Xuân, nàng sẽ tạm thời tha thứ cho người phụ nữ kiêu ngạo này.
Cang Nhiễm quay đầu, lắc lư tai, lười biếng nói: "Biết rồi biết rồi, Tiên Vương Thanh Xuân đúng không? Sau này ta sẽ gọi như vậy mỗi ngày."
Song Chân thấy thái độ của nàng không đúng mực, nhưng vì sư tỷ mà kiềm chế tâm trạng, liền nhắc nhở Tán Thanh Xuân: "Sư tỷ, phương pháp này thật sự rất nguy hiểm, sau này không thể sử dụng nữa. Ta thấy trong cơ thể sư tỷ có tổn thương, có lẽ trong hai ngày tới sẽ bộc phát, cần phải dùng kim châm và linh dược để điều dưỡng, ngâm thuốc trong mười ngày mới có thể hồi phục."
Tán Thanh Xuân khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Sư muội, ở đây chỉ có hai chúng ta, Cang Nhiễm có ơn với ta, gọi ta là Thanh Thanh cũng được. Gần đây trong môn phái có chuyện gì xảy ra không?"
Song Chân đáp: "Các yêu thú gây loạn ở nhân gian đã được dẹp yên, Ma Giới lần này bị tổn thất nghiêm trọng, Ma Tôn cũng bị thương, chắc sẽ không có sóng gió gì nữa. Nhưng gần đây, Quay Nguyên Môn đã mất một bảo vật môn phái, nghi ngờ là có đệ tử của Thái Huyền Môn gây nên. Biết sư tỷ không có ở môn phái, họ liên tục tấn công các đệ tử trong môn đang luyện công, còn gây sự với các nơi bảo vệ linh mạch cao cấp.
Ta đã cho người điều tra, không phát hiện đệ tử môn phái nào có hành vi trộm cắp bảo vật."
Tán Thanh Xuân nghĩ đến tu sĩ Kim Đan (5) mà Cang Nhiễm đã gặp, bộ đồ đệ tử mà hắn mặc thật sự rất giống với đệ tử Quay Nguyên Môn, linh chi mà Cang Nhiễm lấy từ chiếc nhẫn ngọc của hắn hẳn là bảo vật bị trộm.
"Ngươi viết thư cho Quách Phong Bình, nói rằng môn phái đã tự điều tra, không có ai trộm bảo vật. Họ nên tìm kẻ nội gián, nếu không tìm ra, mà cứ đổ tội lên Thái Huyền Môn, thì chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"
Song Chân lập tức đồng ý, rồi nhớ đến việc sư tỷ ở Ma Giới đã trải qua Kiếp Sét, sắc mặt trầm xuống: "Sư tỷ, lần này người trải qua Kiếp Sét nguy hiểm như vậy, có phải đã có dấu hiệu muốn phi thăng lên cõi trên không?"
Tán Thanh Xuân khẽ lắc đầu: "Chưa có, ta bước vào giai đoạn Đại Thừa (9) từ khi hai trăm tuổi, ba trăm tuổi đã chạm tới Thiên Cơ. Thế giới này lẽ ra không thể ngăn cản ta phi thăng, nhưng không biết vì sao đã gần năm trăm năm, ta vẫn chưa thể bước lên Thiên Đài, cứ mãi bị giam cầm trong thế giới này."
Song Chân nhíu mày: "Sư phụ từng nói trước khi phi thăng, sư tỷ là người có đại khí vận của thế giới này, sinh ra đã được Thiên Đạo che chở, lẽ ra không thể có trở ngại. Nhưng những năm gần đây, ngay cả sư tỷ cũng không thể phi thăng, những người khác trong các môn phái tu tiên càng không thể, nếu cứ như vậy, có lẽ tu tiên giới sẽ sớm xảy ra tai hoạ."
Tán Thanh Xuân bỗng nhớ tới lời Cang Nhiễm nói về Thiên Mệnh, nếu người kia thực sự tuân theo Thiên Mệnh, sao lại dễ dàng bị nàng giết như vậy, chắc hẳn là lời vô căn cứ.
Tán Thanh Xuân cúi đầu nói: "Sau này sẽ từ từ tìm hiểu, có lẽ là trời định để ta ở lại thế giới này. Sư muội cứ tập trung tu luyện, chúng ta có thể phi thăng lên cõi trên cùng nhau."
Song Chân thở dài: "Ta thiên tư kém cỏi, năm đó chỉ là một kẻ tán tu, nếu không có sư phụ thu nhận ta làm đồ đệ, sao có cơ hội cùng sư tỷ học đạo. Nay đã hơn một ngàn tuổi, vẫn chỉ ở giai đoạn Động Hư (8), nếu có thể đạt tới Đại Thừa (9) trước khi tuổi thọ cạn kiệt, đó sẽ là may mắn của ta."
Tán Thanh Xuân khích lệ: "Sư phụ năm đó thu ngươi là thấy ngươi có kiên trì, một lòng hướng đạo. Ngươi thiên tư không tồi, đừng tự ti, ngày sau nhất định sẽ tìm được cơ duyên của mình."
Song Chân nghe xong lời động viên của sư tỷ, tinh thần lại phấn chấn, gật đầu: "Vâng, sư tỷ nói rất đúng, ta sẽ chữa thương cho sư tỷ ngay bây giờ."
Cang Nhiễm nghe họ nói lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc, tai hồ ly cụp xuống rồi lại dựng lên, lắc lắc bộ lông hồ ly của mình.
Thế giới này đã gần năm trăm năm không có con đường phi thăng, chẳng lẽ là để tạo cơ hội cho con đường phản công của nam chính trong nguyên tác, để nam chính dẫn dắt mọi người phi thăng? Thật là thiệt thòi quá! Nhưng mà Diệp Tắc chẳng phải đã chết rồi sao? Vậy cơ hội phi thăng sẽ ở đâu đây?
Cô ấy chỉ xem xong đoạn hồ ly đỏ rời sân, từ đó không xem tiếp nội dung sau. Nếu biết trước, cô ấy đã xem thêm phần sau rồi, biết đâu có thể giúp đỡ Tán Thanh Xuân giải quyết khó khăn hiện tại.
Càng Nhiễm vừa lo lắng cho Tán Thanh Xuân, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Cô chẳng phải định bỏ trốn sao, tại sao lại phải giúp Tán Thanh Xuân nghĩ ngợi chuyện này?
Càng Nhiễm đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bị Tán Thanh Xuân thả xuống. Tán Thanh Xuân lại vuốt đầu cô ấy: "Sư muội muốn giúp ta trị thương, chắc chắn phải mất một khoảng thời gian. Ngươi dẫn Tiểu Thích Duệ ra ngoài chơi một lát, lát nữa quay lại."
Tán Thanh Xuân và sư muội của cô ấy đều là những người không thú vị gì khi nói chuyện, giống như nghe người ta niệm kinh vậy, ngay cả Tiểu Thích Duệ cũng cuộn thành một đống ngủ mất.
Càng Nhiễm gật đầu, đá vào mông Tiểu Thích Duệ Tinh, nó lăn ra một vài bước rồi ngơ ngác tỉnh dậy. (Editor: đáng thương quá)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!