Chương 37: Hương Vị Không Tồi

Càng Nhiễm nặng trĩu tâm tư trở về núi Cáo, ngồi trước bàn đá ngoài động phủ, đối diện với bầu trời tối tăm, lột mấy quả quả hồng, nhét vào miệng mà chẳng có chút hương vị gì.

Chúng không ngọt chút nào, quá đắng đót. Trước đây cô chẳng hề nghĩ đến vấn đề tuổi tác, sao bỗng nhiên lại thành "con bò già ăn cỏ non" như vậy?

Càng Nhiễm cảm thấy trong lòng rối bời, một chút bất cẩn, cô ăn cả vỏ quả hồng luôn.

Khi cô đang cảm thấy miệng bị đắng nghét, một bàn tay dài và trắng nõn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô.

"Ăn quả mà không bóc vỏ sao?" Giọng nói của người phụ nữ nghe vô cùng dịu dàng.

Càng Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tán Thanh Xuân đứng trước mặt, một dáng vẻ tuyệt sắc, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự quan tâm dành cho cô, đẹp hơn cả ánh trăng.

Tán Thanh Xuân đã dò xét qua thần thức, phát hiện Càng Nhiễm đã trở về núi Cáo, nhưng không lập tức vào động phủ, mà ra ngoài một lúc. Mới đi không lâu, cô đã thấy bóng dáng cô đơn và buồn bã của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly này bình thường chưa bao giờ có vẻ suy tư như vậy, từ khi trở về từ Trấn Sơn Báo, sao lại trở nên như thế?

Ánh mắt của cô dừng lại trên tay phải thon dài và xinh đẹp của Càng Nhiễm, đôi mắt sâu thẳm bỗng chợt trầm xuống.

Nhẫn trữ vật trên ngón giữa, vòng sáng bạc rất đẹp, tỏa sáng ánh bạc trong màn đêm, là món quà của con báo trắng nhỏ.

Nhẫn trữ vật trên ngón cái, được làm từ ngọc bích, chất ngọc bóng loáng, mượt mà, tỏa sáng đầy đặn, có vẻ như đã bị chơi đùa khá nhiều, chắc chắn là món quà Trấn Sơn Báo tặng hôm nay.

Càng Nhiễm thấy Tán Thanh Xuân đang nhìn chằm chằm vào nhẫn trữ vật của mình, liền giơ tay lên lắc lắc, vui vẻ nói: "Thanh Thanh, hôm nay em kiếm được rất nhiều linh thạch, Trấn Sơn Báo còn chia cho em vài ngọn núi, em mua gì cho chị nhé, chị muốn gì em đều mua cho chị!"

Dù nhìn bên ngoài cô chỉ đeo một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng thật ra có một đại một tiểu hai ngọn núi linh thạch trong đó.

Với bao nhiêu linh thạch này, đủ để cô và Thanh Thanh tiêu xài lâu dài, đừng nói chỉ ở trong Lạc Phong Thành, mà ngay cả khi ra ngoài Tu Chân Giới cũng đủ để tiêu hoang.

Tiểu hồ ly tham lam và mê sắc này, cái gì cũng muốn vơ vào tay mình.

Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc đầu: "Trong môn phái của ta, mọi thứ đều có, không cần dùng tới, em giữ lại mà dùng."

Càng Nhiễm cụp tai, khẽ nói: "Vậy thôi, em vẫn muốn mua chút đồ cho chị, nếu mà có người thấy chị ra ngoài một chuyến mà chẳng có gì mang về, chắc chắn sẽ cười nhạo chị đó."

Tán Thanh Xuân nhướn mày, đôi mắt dịu dàng: "Ta đâu có ra ngoài không có gì, em mới là người không có gì, đây là quà ta mang đến cho em." Cô lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay trắng tinh đưa cho Càng Nhiễm: "Sao không vào động phủ mà lại ngồi ngoài đây?"

Càng Nhiễm lau sạch môi, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tán Thanh Xuân, cảm thấy hơi ngại ngùng hỏi.

Cô đã hai trăm tuổi rồi, nếu kết hôn với một tu sĩ có thể chỉ mới mười tám tuổi, người khác chẳng phải sẽ mắng chết cô sao?

Nhưng vẫn phải hỏi một lần, nếu Thanh Xuân để ý chuyện này, cô cũng có thể giải thích, cô cảm thấy thân thể mình vẫn còn rất trẻ.

Càng Nhiễm vò khăn tay, khéo léo hỏi: "Em có một người bạn là Hoàng Hạch quái, năm nay đã bảy trăm tuổi rồi, muốn theo đuổi một con báo nhỏ chưa đầy một trăm tuổi, chị thấy hai con yêu này có hợp không, khoảng cách tuổi tác quá lớn có phải không ổn?"

Tán Thanh Xuân chăm chú nhìn Càng Nhiễm, tiểu hồ ly này đang ám chỉ cô là người già hơn nàng ấy rất nhiều sao?

Tán Thanh Xuân nhướng mày, bình thản nói: "Nếu là tu sĩ, thì đã vượt qua số mệnh của thế gian, cần gì phải bận tâm đến tuổi tác?"

Càng Nhiễm cảm thấy tâm trạng ổn định lại ngay lập tức: "Cô nói đúng, Thanh Thanh, tôi cũng nghĩ vậy, tôi đã hai trăm tuổi rồi, còn cô thì bao nhiêu tuổi?"

Tán Thanh Xuân mặt mày bình thản: "Tám trăm tuổi."

Càng Nhiễm tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

Tán Thanh Xuân bình tĩnh nhìn cô: "Tám trăm tuổi."

Càng Nhiễm há hốc miệng: "……"

Chuyện gì vậy, sao Thanh Xuân lại đẹp như thế mà lại hơn cô đến sáu trăm tuổi? (Editor: ê t hiểu cảm giác này nha =]]])

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!