Viên linh chi đan vừa vào miệng lập tức tan ra, linh dịch mát lạnh trôi xuống cổ họng, rồi hóa thành vô số sợi tơ nhỏ, nuôi dưỡng đan điền, từ trong ra ngoài, tẩy rửa cơ thể một cách hoàn toàn.
Cơ thể Càng Nhiễm như biến thành một đám bụi nhỏ, lơ lửng trong đại đạo huyền bí, lướt qua những biến hóa vô thường của trời đất, cuối cùng cũng nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng đang bơi lội.
Giống như hái sao, nàng vươn tay vớt lấy một tia sáng vàng. Ánh sáng đó từ lòng bàn tay theo các mạch máu chảy vào cơ thể, chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, đến khi chạm vào rào cản của cảnh giới, ngay lập tức phá vỡ lớp rào chắn dày đặc.
Cơ thể nàng đột nhiên nhẹ bẫng, tu vi lập tức từ giai đoạn hóa hình (6) cấp 9 vọt lên giai đoạn ngưng hồn (7) cấp 1, ngay sau đó, từ cấp 1, nàng lại tiếp tục leo lên, dừng lại ở cấp 6.
Giống như nhận được sự hồi báo từ vạn vật của thiên địa, lượng linh khí xung quanh nàng dao động như những vòng sóng, lan tỏa ra ngoài.
Khi những đốm sáng vàng quanh người nàng từ từ tan biến, nàng nhận ra mình đã thoát khỏi một lớp gông cùm, linh khí trong cơ thể nhiều hơn, các kinh mạch cũng rộng gấp đôi.
Sau khi bước vào một cảnh giới mới, nhận thức về mọi thứ trong thế gian của nàng cũng tăng thêm một cấp.
Càng Nhiễm mở mắt, cảm giác tinh thần sảng khoái, huyết mạch nàng đã được tinh lọc, đuôi nàng lập tức mọc thêm hai cái, bây giờ trở thành một con hồ ly năm đuôi.
Nàng lắc lắc đuôi mới mọc, làm không khí xung quanh chuyển động, ngửi thấy một mùi khó chịu.
Càng Nhiễm cúi đầu ngửi kỹ, phát hiện ra rằng mùi hôi này chính là từ trên người mình tỏa ra.
Tán Thanh Xuân nhìn biểu cảm sắp nôn mửa của tiểu hồ ly, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chắc là sau khi ăn linh chi, tẩy tủy tẩy cốt, những tạp chất trong cơ thể được thải ra ngoài rồi, bây giờ đi tắm rửa đi."
Càng Nhiễm đáp một tiếng, nghĩ đến việc vừa rồi Thanh Xuân chắc chắn đã ngửi mùi lâu rồi, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng hóa thành hình hồ ly, nhanh chóng chạy về phía thác nước.
Không ngờ nàng vừa rời khỏi cửa động, đã gặp phải kiếp nạn thiên đạo giáng xuống. Một tia sét tím to như cột trụ ầm ầm đánh vào người nàng, toàn bộ bụi bẩn trên người nàng ngay lập tức bị nổ thành tro bụi. (Editor: trời ơi tội con cáo)
Cả con hồ ly như bị nướng cháy, đất dưới chân cũng bị đánh thành một hố sâu. Kiếp nạn lần này còn ác liệt hơn cả lần trước, vừa có một tia sét đánh xuống, lại có một tia sét khác đang hình thành trên bầu trời.
Để không để sấm sét phá hủy ngôi nhà của mình, Càng Nhiễm chịu đựng cơn đau dữ dội, nhanh chóng từ trong hố vọt ra, dùng chân sau đạp mạnh, chân trước bám vào miệng hố để leo lên, nhưng đột nhiên miếng đệm chân bị trượt một cái.
Sấm sét vang lên một tiếng ầm ầm, một tia sét lại giáng xuống, Càng Nhiễm vươn móng vuốt sắc bén, móng vuốt cắm sâu vào mặt đất, mạnh mẽ dồn lực leo ra khỏi hố sâu.
Tia sét đó suýt nữa đánh vào bên phải nàng, Càng Nhiễm chạy nhanh như bay, năm cái đuôi lớn vung vẩy như đang múa trong sấm sét và gió bão.
Tán Thanh Xuân đứng phía sau nàng, thu lại pháp ấn ngăn cản tia sét, yêu tu cần phải dùng kiếp nạn sấm sét để tôi luyện cơ thể, nàng không thể can thiệp quá nhiều.
Càng Nhiễm trong hơn nửa năm qua đã luyện thành kỹ năng tránh né rất tốt, sấm sét rơi xuống, đuổi theo nàng, chớp lóe, từng tia sét lại rơi xuống, để lại những hố sâu và bụi bay tung tóe.
Kiếp nạn sấm sét không phải là có thể tránh né được, sấm sét sẽ đánh đủ rồi mới rời đi, Càng Nhiễm biết tránh cũng vô ích, đến khi nàng đến được đống đá hỗn loạn dùng để qua kiếp, mới dừng lại, dùng sấm sét để tôi luyện xương cốt.
Từng tia sét nổ tung trên người nàng như không tốn một đồng, Càng Nhiễm cảm thấy cơ thể mình như bị nổ tan thành bùn, những tia sét nhỏ văng ra từ tia sét chính khiến mặt đất cũng phải lõm xuống.
Khi kiếp nạn tan đi, Càng Nhiễm cảm thấy cơ thể mình như bị cháy, đau đớn vô cùng, nàng biến thành một con hồ ly đen thui, nằm xuống trong hố sâu đầy bụi bặm. (Editor: thịt cáo đã sẵn sàng để chị Thanh Thanh xơi!)
Nàng giang bốn chân, đôi mắt tròn xoe mở to, yên lặng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh sáng chói lọi phản chiếu một vẻ đẹp kỳ lạ trong mắt nàng.
Chẳng bao lâu, một người đẹp thanh thoát xuất hiện trên không trung phía trên hố sâu, nàng nghe thấy tiếng nói trong trẻo như ngọc vỡ của Tán Thanh Xuân.
"Có cần ta bế ngươi ra không?"
Bây giờ nàng giống như một cục than đen, nếu để Thanh Xuân bế nàng ra, chắc chắn sẽ làm nàng ấy dính đầy bụi bẩn.
Nàng không muốn để Thanh Xuân nhìn thấy mặt xấu của mình, mặc dù giờ thì đã nhìn thấy, còn nhìn rất rõ ràng nữa.
"Không cần, ta nằm một lát." Càng Nhiễm yếu ớt động môi nói.
Nghĩ rằng tu sĩ có thính lực rất nhạy, chắc Thanh Xuân sẽ nghe thấy.
Tán Thanh Xuân vén tóc dài, đứng trên miệng hố, lặng lẽ nhìn xuống tiểu hồ ly.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!