Chương 30: Cắn một miếng giải tỏa tức giận

Càng Nhiễm trở về động phủ Hồ Hồ Sơn, bên trong tối om, cô liền lấy dị hỏa ra, chia thành bốn đám, chiếu sáng toàn bộ động phủ.

Cô tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng của Tán Thanh Xuân, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội vàng gọi Tiểu Thích Duệ Tinh đến hỏi.

"Đại vương, hôm nay người bảo tôi mang kiếm đến cho người, sau khi đưa xong kiếm tôi liền không thấy người đâu nữa."

Tiểu Thích Duệ Tinh thấy Càng Nhiễm mất hồn, lo lắng hỏi: "Đại vương, người đó không có trong động phủ sao? Để tôi giúp người tìm xem."

Càng Nhiễm như bị một xô nước lạnh dội vào người, ôm lấy đầu gối, ngồi xổm ở cửa động phủ, từ từ cúi đầu xuống.

Thanh Xuân giờ chắc chắn đã khỏi thương, không cần cô nữa, nên nhân lúc cô ra ngoài dự tiệc đã trốn đi rồi.

Cô luôn biết Thanh Xuân không thích lông lá, nhưng cũng không biết tại sao mình lại yêu thích cô ấy, lại còn làm bao nhiêu chuyện xấu hổ với cô ấy.

Vậy mà Thanh Xuân hôm đó mới tức giận, cô thật ngốc, còn hỏi Thanh Xuân vì sao không vui, ai mà vui nổi khi bị ép phải xoa đuôi cáo chứ.

Tiểu Thích Duệ Tinh cau mày, nhìn Đại vương đau buồn như vậy, nó biết Đại vương thích người đó, giống như nó thích quả mọng, mỗi ngày đều phải về nhà kiểm tra xem còn bao nhiêu quả mọng.

"Đại vương, hay là tôi ngày mai giúp người bắt một người phàm khác về, bắt người xinh đẹp hơn, người đừng buồn nữa."

Càng Nhiễm giấu hết cả người vào trong cánh tay, nhưng cô chỉ thích Thanh Xuân thôi, cô đã gặp người tốt nhất rồi, những người khác đều không phải Thanh Xuân.

Tiểu Thích Duệ Tinh thấy không thể an ủi được Đại vương, liền lặng lẽ ngồi cạnh Đại vương, cùng Đại vương ngồi xuống vẽ vòng tròn trên mặt đất. (Editor: ôi ôi thương quá)

Càng Nhiễm nghĩ tới lý do Thanh Xuân rời đi, đó là vì không muốn làm những chuyện đó với cô, không muốn bị cô hôn.

Nhưng cô đã hứa với Thanh Xuân rồi, không hôn thì không hôn, cô còn nấu canh gà cho cô ấy, sao còn phải bỏ đi không lời từ biệt?

Cô có vẻ đáng ghét đến thế sao, chỉ muốn làm cô vui, muốn cô ở lại bên cạnh mình thôi, sao lại khó đến thế?

Càng Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, nước mắt nóng hổi cứ tụ lại trong mắt, không thể kiềm chế được mà lăn dài trên gò má, chảy xuống tay, tạo thành một vũng nước lạnh lẽo.

Càng Nhiễm khóc một hồi lâu, đang buồn bã, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước.

"Đại vương, cô ấy trở lại rồi!" Tiếng nói vui mừng của Tiểu Thích Duệ Tinh truyền đến bên tai.

Càng Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tán Thanh Xuân đứng dưới ánh trăng, khoác áo trắng như tuyết, tóc đen bay nhẹ, phía sau là vầng trăng sáng lạnh lẽo.

Chỉ đơn giản là đứng dưới ánh trăng, cô ấy đã toát lên một vẻ tách biệt, lạnh lùng khó tả, khí chất cao quý và lạnh lùng tựa như từ trong xương tủy.

Tán Thanh Xuân thấy Càng Nhiễm và Tiểu Thích Duệ Tinh đang ngồi dưới cửa động phủ, nhìn giống như hai kẻ khổ sở, mắt ngấn nước, cùng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Càng Nhiễm lau đi nước mắt trên mí mắt, đứng dậy, tức giận nói với Tán Thanh Xuân: "Chẳng phải ngươi muốn đi sao? Không muốn làm cáo nữa thì về làm gì? Đừng nghĩ rằng ngươi quay lại giữa đường, ta sẽ tha thứ cho ngươi!"

Ánh mắt lạnh lùng của Tán Thanh Xuân thoáng qua một nụ cười, cô khẽ mím môi, nhìn cô cáo nhỏ đang nổi giận một cách dịu dàng.

Cô chỉ ra ngoài xử lý một chút ma tu, giờ đây tu vi của cô đã hồi phục phần lớn, sẽ không còn để lại mối đe dọa từ ma tu, tránh để Càng Nhiễm một ngày nào đó gặp phải lại gặp phải thế yếu.

Khi Tiểu Thích Duệ Tinh đưa kiếm cho Càng Nhiễm để tự vệ, cô liền tự tay giải quyết tên ma tu đó.

Với tu vi mạnh mẽ của giai đoạn Luyện Hư (8) và thần thức bao la, cô nhanh chóng dễ dàng tìm thấy nơi ẩn náu của ma tu đó.

Tên ma tu gần đây bị dây leo hút máu làm thương tổn, đang chữa trị, vì trong yêu giới thu hoạch linh dược dễ dàng, những yêu quái nhỏ mới thành tinh, tu vi chưa cao, không ít kẻ đã trở thành nạn nhân dưới tay cô.

Không ít yêu quái nhỏ đã đem chuyện này kể cho yêu vương nhà mình, nhưng vì tên ma tu đó dù sao cũng có tu vi Ngưng Hồn (7), lại rất giỏi ẩn náu hành tung, nên nhiều yêu vương đều bất lực.

Tán Thanh Xuân những năm gần đây đã giao du với ma tu rất nhiều, rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết của tên ma tu, ép hắn ta vào đường cùng.

Cô đã tu luyện nhiều năm, không còn bị bó buộc bởi hình dạng linh kiếm, với một cú đâm mạnh mẽ, cô đã dễ dàng giết chết tên ma tu, đồng thời lấy đi chiếc lệnh truyền tin mà hắn dùng để liên lạc với Ma Vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!