Tiểu nhân kéo Càng Nhiễm đến điểm luyện kiếm ngày hôm qua, bắt đầu buổi dạy học của ngày mới.
Hiện giờ Càng Nhiễm đã biết, nàng căn bản không thể đánh lại tiểu nhân này, phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể chăm chỉ cố gắng luyện tập.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng phải giành lại toàn bộ lông hồ ly đã mất!
Trong lúc luyện kiếm, toàn bộ gân cốt trên người Càng Nhiễm đều được mở ra, sức mạnh trong cơ thể được phát huy đến cực hạn, vừa mệt mỏi vừa thỏa mãn.
Bộ lông trắng mềm mại ở ngực bụng của nàng trôi nổi trong nước, hai chân sau vui vẻ quẫy nước, từ xa nhìn lại giống như một hình trái tim đẹp đẽ.
Tiểu hồ ly ban ngày nhìn ngoan ngoãn thuần khiết, nhưng đến đêm lại rất biết cách hành hạ người khác.
"Mỗi lần luyện kiếm xong, phải cất giữ pháp bảo này cẩn thận, đừng để mất."
Tán Thanh Xuân nhặt lấy linh kiếm bên bờ đầm nước, biến tiểu nhân bán trong suốt kia trở lại thành móc treo hình hồ ly lông mềm, treo nó lên chuôi kiếm.
Càng Nhiễm ngẩn ngơ đáp một tiếng, nàng còn tưởng tiểu nhân kia sẽ tự quay về.
Nhưng, vốn dĩ là nàng định tặng kiếm tua cho Tán Thanh Xuân, giờ lại thành Tán Thanh Xuân tặng một kiếm tua cho nàng.
Trong lòng Càng Nhiễm dâng lên cảm giác kỳ lạ, khóe môi khẽ cong: "Cảm ơn Thanh Thanh."
Tán Thanh Xuân khẽ gật đầu, vừa định xoay người rời đi.
Càng Nhiễm từ trong đầm nước đi lên, hóa thành hình người, tiến gần nàng: "Thanh Thanh, tối qua làm phiền ngươi rồi. Hôm nay ngươi muốn ăn gì ngon, ta sẽ làm cho ngươi."
Cổ Tán Thanh Xuân thoáng ửng hồng, nàng mím chặt khóe môi, khẽ nói: "Không cần."
Tu vi của nàng đã gần khôi phục hoàn toàn, chỉ cần trừ khử được tên ma tu ở nơi này, nàng sẽ trở về tông môn.
Tiểu yêu này tính tình bướng bỉnh, chỉ có thể mang theo bên mình để dạy dỗ dần dần. Muốn trở thành linh thú trấn tông, không biết còn phải tu luyện bao lâu nữa.
Tán Thanh Xuân vội vã rời đi, Càng Nhiễm hơi nghi ngờ liệu có phải lời nói của mình vừa rồi quá trực tiếp, khiến nàng bỏ đi nhanh như vậy.
Càng Nhiễm chống cằm, nhìn theo dáng vẻ rời đi của Tán Thanh Xuân, trong đầu chợt nhớ đến nụ hôn tối qua mình chưa thể thành công.
Thuật mê hoặc của hồ tộc nàng đã vận dụng hết, vậy mà Tán Thanh Xuân lại thoát ra nhanh như vậy. Chẳng lẽ tu vi của nàng cao hơn mình sao?
Nhưng vừa rồi nàng đã nghiêm túc quan sát cảnh giới của Tán Thanh Xuân, rõ ràng chỉ là một tu sĩ Kim Đan (5) kỳ. Chắc chắn nàng không nhìn lầm, trừ khi Tán Thanh Xuân cố tình giấu diếm cảnh giới thật sự.
Nàng đã bộc lộ toàn bộ trước Tán Thanh Xuân, vậy mà Tán Thanh Xuân lại luôn giấu kín. Chẳng lẽ mình có điều gì khiến nàng e ngại?
Hay là Tán Thanh Xuân có ẩn tình, lo lắng sẽ làm liên lụy đến mình thêm nữa?
Trong lòng Càng Nhiễm không sao hiểu nổi, nhưng cũng có chút buồn bực. Đôi lúc nàng cảm thấy Tán Thanh Xuân thích mình, nhưng đôi lúc lại cảm thấy nàng hoàn toàn không có tình ý gì.
Cứ mãi không đoán ra được tâm tư của Tán Thanh Xuân, lại lo rằng nếu mình quá vội vàng sẽ phản tác dụng.
Chỉ là sự gần gũi lúc có lúc không này dễ dàng khiến lòng nàng lúc trầm lúc bổng.
Dẫu sao thì tối qua nàng cũng coi như chiếm được một chút lợi nhỏ, có lợi vẫn hơn là không có gì.
Hôm nay phải làm món gì đó thật bổ dưỡng cho Thanh Thanh đây?
Càng Nhiễm suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chọn giống gà rừng ở Hồ Hồ Sơn. Lâu rồi nàng không ăn, chắc chắn bây giờ chúng đã béo lên không ít.
Lần này không nướng nữa, mà nấu một nồi canh gà thơm ngọt, thêm một ít nấm hái từ trong rừng. Đông năm ngoái nàng còn dự trữ được ít măng mùa đông, vừa hay có thể cho vào chung một nồi.
Càng Nhiễm đến khu vực gà rừng hay xuất hiện nhất trong núi, dễ dàng dùng yêu thuật bắt được một con. Con gà mập mạp, nhấc lên nặng hơn hẳn so với trước, chắc chắn rất bổ dưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!