Chương 21: Nàng hút rất sâu

Càng Nhiễm ngoan ngoãn khẽ đáp một tiếng, đôi môi mềm mại từ từ hé mở, nhẹ nhàng áp lên vết thương, từ tốn hút lấy ma khí đang quấn quanh nơi ấy.

Hơi thở nóng rực phả lên làn da trắng mịn, khi đôi môi mát lạnh chạm vào, Tán Thanh Xuân lập tức căng cứng cả người.

Đầu lưỡi đỏ hồng lướt qua vết thương, mang theo cảm giác mềm mại. Ngay cả khi khơi lên ma khí, động tác của Càng Nhiễm vẫn dịu dàng, tựa như xót thương, khiến cơn đau buốt hóa thành tê dại thấm sâu vào tận xương tủy.

Tán Thanh Xuân bất giác nhớ lại đêm hôm ấy, khi Càng Nhiễm từ phía sau kề sát nàng, sống mũi cao gọn áp lên cổ nàng.

Hơi thở nóng bỏng phủ lên làn da mỏng manh, như tuyết tan chảy thành sắc hồng nhàn nhạt, tựa hồ một nụ hôn vụng trộm.

Thì ra đó không phải là nụ hôn thật sự. Chỉ có khoảnh khắc này mới là cảm giác thực sự khi bị chạm vào, bị hôn.

Cơn tê dại ấy như luồng điện chạy dọc qua từng khe xương, không ngừng lưu chuyển, lặp đi lặp lại. Đây mới là sự phóng túng thực sự, đầy nhẹ nhàng mà vô cùng táo bạo.

Tán Thanh Xuân lần đầu nếm trải cảm giác này, cổ tuyết trắng ửng lên sắc đỏ, hơi thở dồn dập hơn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

Nàng khó chịu đến mức cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong veo lạnh lùng nay phủ lớp hơi nước mờ, cúi đầu nhìn Càng Nhiễm dùng đầu lưỡi đỏ rực quấn lấy ma khí, nuốt trọn tất cả vào bụng.

Ma khí khác với linh khí, khi tiến vào đan điền chỉ có thể tạm thời phong bế, không mang lại bất kỳ sự tăng trưởng nào cho tu vi. Ngược lại, nó còn khuấy động linh khí vốn có trong cơ thể, khiến chúng bất an, rất khó để bài trừ, chỉ có thể từ từ luyện hóa.

Càng Nhiễm trên đường đi đã hút một đoàn ma khí trên người nàng, giờ lại vì Tán Thanh Xuân mà tiếp tục hấp thu ma khí, e rằng sẽ không thể chịu nổi.

Chưa kể ma khí từ ma xà mang theo độc tính, khó đối phó hơn hẳn so với ma khí từ ma tu. Nếu Càng Nhiễm hấp thụ hết lượng ma khí này, chắc chắn sẽ kiệt sức.

Cổ Tán Thanh Xuân ửng hồng, nàng hít sâu mấy hơi, đưa tay đẩy nhẹ bờ vai mảnh khảnh của Càng Nhiễm, giọng nói run rẩy, khẽ thở dài:

"Được rồi, thế này là đủ rồi. Ta đỡ nhiều rồi, những vết thương khác tạm thời không cần bận tâm."

Càng Nhiễm chỉ mới thanh lý ma khí ở một vết thương, nơi đó ma khí bị hút sạch, vùng da tím tái quanh vết thương mới bắt đầu khôi phục lại sắc thái bình thường.

Nếu hôm nay không xử lý hết, ngày mai khi ma khí lan rộng, không biết sẽ thành ra thế nào.

Càng Nhiễm đã không còn tin những lời "không sao" của Tán Thanh Xuân nữa. Trước đây, khi gặp nguy hiểm, nàng chắc hẳn cũng như vậy, chỉ biết nói rằng mình có thể ứng phó.

Nhưng tình hình thực tế nghiêm trọng hơn vẻ ngoài rất nhiều. Tán Thanh Xuân dù không phải người thường, nhưng cũng là thân thể máu thịt. Con người, chỉ cần bị thương, đều sẽ đau. Chỉ có điều trị đàng hoàng mới mau chóng hồi phục.

Nàng giờ mới hiểu ra rằng Tán Thanh Xuân không hoàn toàn như vẻ ngoài, Tán Thanh Xuân là một nữ nhân rất giỏi che giấu tình trạng thật sự của mình. Những lời nói ra và suy nghĩ trong lòng có thể hoàn toàn không giống nhau.

Càng Nhiễm nắm lấy cổ tay mảnh mai, lạnh lẽo của Tán Thanh Xuân, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự cứng đầu:

"Không được, Thanh Thanh, sao nàng có thể lừa ta?"

Nàng cúi người, đè Tán Thanh Xuân xuống giường, đôi môi mềm mại lại áp lên vết thương, cúi đầu tiếp tục hút lấy ma khí.

Nghe thấy Càng Nhiễm trách mình lừa nàng, nơi sâu kín nhất trong lòng Tán Thanh Xuân khẽ rung động. Nàng quả thực đã giấu Càng Nhiễm một số điều, cũng không đủ thẳng thắn.

Nếu tiểu yêu này biết nàng đã lừa gạt nàng ấy suốt bấy lâu, liệu còn có thể như hôm nay, dùng tấm lòng chân thành đến vậy để đối xử với nàng?

Tán Thanh Xuân cụp mắt xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc bên thái dương của Càng Nhiễm, khẽ nói với giọng điệu đầy nhẫn nhịn:

"Nếu cảm thấy không ổn, lập tức dừng lại, đừng cố gắng quá."

Lúc này, mái tóc Tán Thanh Xuân xõa xuống, dung nhan thanh lạnh lại mang vẻ đẹp mong manh, thê lương hơn so với ngày đầu gặp gỡ. Nhưng biểu cảm nàng lại dịu dàng đến lạ, tựa như băng lạnh ngàn năm tan chảy trong khoảnh khắc.

Không có gì làm người ta rung động hơn hình ảnh băng sơn tan chảy, huống chi ngọn băng sơn ấy lại vì nàng mà tan.

Càng Nhiễm đỏ bừng mặt gật đầu, lại cúi xuống đặt mình lên đôi chân thon dài của Tán Thanh Xuân, hé môi, hút lấy ma khí dữ dội ẩn sâu trong xương tủy của nàng.

Tốc độ hút ma khí của nàng không quá chậm, nhưng mỗi khi đôi môi mềm áp lên cơ thể Tán Thanh Xuân, cảm giác lại trở nên khó chịu đựng hơn. Đặc biệt là khi hút ma khí sâu hơn, cảm giác do đôi môi và đầu lưỡi mang lại lại càng nóng bỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!