Chương 125: (Nếu như): Hỏa Thần cướp đi hồ ly con (PN 4)

Đôi mắt đen như mực của Tán Thanh Xuân dần chuyển thành màu vàng nhạt thần bí, ngay cả lông mi cũng hóa thành ánh kim sắc bén. Trái tim Càng Nhiễm không tự chủ được mà đập nhanh hơn hẳn trước đó.

"Vào đây, nhìn xem quá khứ của ta."

Đóa kim liên trên trán Tán Thanh Xuân bừng lên ánh sáng rực rỡ, Càng Nhiễm lập tức bị luồng sáng đó bao trùm, bước vào thần hải của nàng.

Khi hồng liên đỏ rực sinh trưởng từ buổi hỗn mang sơ khai của trời đất, nó đã trải qua vô số lần nhật nguyệt giao thoa, tinh tú đổi dời, chịu đựng những cơn lôi kiếp chấn động từ trời đất.

Ban đầu, hồng liên không phân thiện ác, gây nên hỗn loạn khắp ba giới, lấy sinh linh của ba giới làm dưỡng chất để nuôi lớn chính mình. Vì thế, nó bị chúng đạo nhân khi ấy gọi là Ma Liên.

Pháp lực của hồng liên vô cùng cao cường, không ai có thể địch nổi. Những đạo nhân đến tiêu diệt nó đều bị hóa thành bùn hoa dưới gốc.

Sau đó, trải qua hàng vạn năm, hồng liên mới sinh ra linh trí, dần dần hóa thành nhân hình, lĩnh ngộ đạo pháp trời đất, từ đó chuyển thành kim liên, không còn sát hại kẻ vô tội mà bắt đầu dưỡng sinh cho vạn vật.

Dưới sự bồi dưỡng của kim liên, linh khí trời đất phục hồi mạnh mẽ, hàng loạt sinh linh lớn nhỏ thừa cơ tu hành, rất nhiều trong số đó đã phi thăng thành thần.

Trong khi chúng thần vẫn chưa thành thần, kim liên vì đạo pháp cao thâm đã sớm trở thành vị thần tôn đầu tiên của trời đất.

Nhờ sự góp sức của các vị thần, thiên quy đạo pháp ngày một hoàn thiện. Nhưng đúng lúc trời đất đang trong cảnh thái bình, thiên đạo đột nhiên xuất hiện biến cố. Một kẻ tự xưng là giả thiên đạo mưu đồ chiếm đoạt thiên cơ, thay thế thiên đạo chính thống. Một số thần không kiềm chế được lòng tham, hợp tác cùng giả thiên đạo, âm mưu sửa đổi thiên quy đã định.

Sau khi Thần Đài xử quyết mười mấy ác thần liên tiếp, Thanh Xuân Thần Tôn nhận ra đại kiếp nạn sắp giáng xuống. Nàng tự mình hạ phàm, ở tu chân giới một ngày thì thiên đạo còn tồn tại, giả thiên đạo khó mà tiến thêm một bước.

Tổ sư của Thái Huyền Tông vốn là đệ tử dưới trướng Thanh Xuân Thần Tôn. Sau khi thần tôn chuyển thế đầu thai vào một gia tộc lớn phụ thuộc Thái Huyền Tông, nàng được Thái Huyền Tông tìm thấy và đưa về tông môn nuôi dưỡng.

Càng Nhiễm từ trong thần hải của Tán Thanh Xuân đi ra, chợt nhận ra một sự thật bất ngờ: hóa ra nương tử của nàng thực chất là một đóa hồng liên?

Ngón tay Càng Nhiễm nhẹ nhàng chạm vào trán Tán Thanh Xuân, dấu ấn cánh hoa rực rỡ dưới đầu ngón tay nàng tỏa ra hơi nóng âm ỉ. Đóa hồng liên này mới là bản thể thật sự của Tán Thanh Xuân, quả thực đẹp đến kinh tâm động phách.

"Sau này ta nên gọi nàng thế nào đây?" Càng Nhiễm nhìn gương mặt thanh cao và quý phái của Tán Thanh Xuân, không kìm được mà nghiêng người tới gần, hơi thở nóng rực phả lên trán nàng. "Thanh Thanh, hay là Thanh Xuân Thần Tôn?"

Thanh Xuân Thần Tôn vẫn giữ cằm nàng trong tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: "Ngươi có còn thích toàn bộ con người ta như hiện tại không?"

Khóe môi Càng Nhiễm cong lên: "Bất kể nàng là dáng vẻ thế nào, nàng mãi mãi là Thanh Thanh mà ta yêu nhất."

Đôi mắt đen của Thanh Xuân Thần Tôn nhìn nàng thật sâu: "Nếu ngươi vẫn luôn thích ta, ta sẽ cho phép ngươi gọi ta là Thanh Thanh mãi mãi. Còn nếu không thích nữa, bản tôn cũng sẽ không để ngươi rời đi."

Càng Nhiễm lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nàng có một nương tử hoàn mỹ như vậy, sao có thể nỡ rời đi chứ?

"Ta sẽ không đi đâu cả, ta muốn mãi mãi ở bên nàng." Đôi mắt Càng Nhiễm đầy ắp tình yêu nồng nhiệt, môi nàng hạ xuống, đặt một nụ hôn lên ấn đường của Tán Thanh Xuân, nhẹ nhàng hôn lên hoa điền rực rỡ đó.

Đầu lưỡi mềm mát khẽ liếm qua, tiểu hồ ly tựa như đang thành kính hôn lên báu vật quý giá nhất của mình.

Dù Thanh Xuân Thần Tôn đã làm thần tôn hàng vạn năm, nhưng bị nàng hôn đến mức hai gò má cũng ửng lên sắc hồng khói mờ. Nàng nắm lấy cổ tay Càng Nhiễm, ép nàng xuống giường.

Đã lâu rồi Càng Nhiễm không bị nằm dưới thân Tán Thanh Xuân, chín cái đuôi hồ ly không cam lòng yếu thế, lập tức quấn lấy đôi chân dài của nàng, đùa nghịch trên làn da phía trong đùi: "Thần Tôn, hôm nay không phải nói là không được phép sao?"

Một tay Thanh Xuân Thần Tôn giữ chặt cổ tay Càng Nhiễm, tay còn lại vuốt ve xương quai xanh tinh xảo của nàng. Đôi chân dài hơi co lại, đè chặt chiếc đuôi hồ ly đang nghịch ngợm: "Vừa rồi bản tôn rất hài lòng, thưởng cho ngươi."

Cái đuôi đỏ rực của Càng Nhiễm bị đè lại, không thể rút ra ngay, nàng khẽ rên lên một tiếng, cười mà hỏi: "Thần Tôn chỉ thưởng ta thế này thôi sao? Cũng không phải lợi ích thực tế gì, còn chẳng bằng lúc ở tu chân giới."

Chiếc đuôi hồ ly đỏ rực bất ngờ bị đôi chân dài nhẹ nhàng chà qua, một luồng điện chạy dọc theo xương cụt, khiến đôi mắt Càng Nhiễm ngấn nước, nàng không nhịn được mà khẽ thở dốc: "Thật quá đáng, nàng lúc nào cũng bắt nạt hồ ly."

Đột nhiên, một quả thần trái trong suốt óng ánh được đưa tới bên môi nàng. Hương thơm ngọt ngào từ quả chín lan tỏa.

Càng Nhiễm cảm giác mình sắp bị vị thợ săn trước mắt bắt được. Nhưng chỉ một quả nhỏ xíu thế này, còn định dùng để xoa dịu nàng sao?

"Không ăn." Nàng quay đầu sang chỗ khác, cố gắng nín thở.

Đôi tai hồ ly của Càng Nhiễm đỏ bừng, run rẩy không ngừng, cổ họng nàng không nhịn được mà nuốt khẽ. Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét tinh tế trên gương mặt nàng: "Không phải muốn lợi ích thực sự sao? Ăn đi, có thể tăng tu vi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!