Chương 11: Chính là muốn dính lấy nhau

Hai ngọn dị hỏa, một lớn một nhỏ, rơi vào tay Tán Thanh Xuân, dường như đột nhiên xảy ra biến hóa. Ngọn lửa đang cháy rực bỗng bốc cao, không ngừng nhảy múa, ngay cả Càng Nhiễm, vốn là chủ nhân của dị hỏa, cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích này.

Ánh lửa phản chiếu trong mắt Tán Thanh Xuân, rực rỡ mê người, ánh sáng điểm lên đôi môi mỏng xinh đẹp, khiến nàng như được bao phủ bởi một tầng thần bí quang hoa.

Lúc này, Càng Nhiễm vẫn chưa biết, đây là sự ngưỡng mộ bản năng của vạn vật chúng sinh đối với cường giả tuyệt thế.

Càng Nhiễm giật mình, vội vàng điều khiển dị hỏa, lo sợ ngọn lửa này sẽ làm bỏng Tán Thanh Xuân.

Tán Thanh Xuân thoáng trầm tư, chỉ liếc mắt một cái rồi trả lại dị hỏa cho Càng Nhiễm.

Thế gian vạn vật, đạo pháp tự nhiên. Chỉ khi con người lĩnh hội được đạo của chính mình, mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của trời đất.

Còn về những gì nhìn thấy trên con đường ngộ đạo, ai có thể nói đạo của mình nhất định sẽ mạnh hơn đạo của người khác?

Nàng không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ điểm Càng Nhiễm một chút, còn lại, tất cả đều dựa vào sự lĩnh ngộ của tiểu hồ ly này.

Càng Nhiễm không biết những điều Tán Thanh Xuân nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy dị hỏa khó điều khiển hơn mình tưởng. Sau này, cô nhất định phải dành thêm thời gian để từ từ nghiên cứu.

Có dị hỏa rồi, cũng đỡ được một khoản tiền mua nến, thật sự rất tiện lợi.

Một cơn gió đêm thổi qua, Tán Thanh Xuân bị hàn khí làm phiền, không nhịn được khẽ ho một tiếng, gương mặt lạnh như ngọc thoáng hiện vẻ tái nhợt.

Càng Nhiễm nghe thấy tiếng ho yếu ớt của Tán Thanh Xuân, lập tức kéo nàng vào lòng, điều chỉnh nhiệt độ của dị hỏa trên đầu ngón tay, tăng thêm chút ấm áp để sưởi ấm cho nàng.

"Thanh Thanh, cô không sao chứ? Đừng lo chuyện dị hỏa nữa, chúng ta ăn cơm trước đi, nếu không lại nguội mất."

Bộ lông mềm mại của hồ ly chính là chiếc áo giữ ấm tốt nhất trong đêm. Được Càng Nhiễm ôm chặt như vậy, cái lạnh lập tức tan biến.

Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng đưa tay che đôi môi mỏng, khẽ đẩy Càng Nhiễm ra, giọng điệu kiềm chế: "Không sao."

Càng Nhiễm biết Tán Thanh Xuân từ trước đến nay luôn như vậy, không thích quá thân cận với người khác.

Cô đặt hai ngọn dị hỏa bên cạnh Tán Thanh Xuân, sau đó đi bịt kín những khe hở thông gió trong động phủ. Sau khi chắc chắn không còn gió lùa, cô mới phe phẩy chiếc đuôi lớn đi về.

"Giờ thì không lạnh nữa rồi." Càng Nhiễm nháy mắt với Tán Thanh Xuân, cầm đũa cẩn thận gỡ hết xương cá ra, rồi gắp miếng thịt cá đưa cho nàng: "Mặc dù cô không phải trẻ con ba tuổi, nhưng tôi vẫn sẽ chăm sóc cô."

Tán Thanh Xuân nhìn miếng thịt cá đã được gỡ xương trong bát, nhẹ nhàng gắp lên, tao nhã ăn hết: "Không giận nữa à?"

Càng Nhiễm đôi mắt sáng rỡ, bật cười: "Tôi là hồ ly đại vương mà, sao lại đi giận một phàm nhân nhỏ bé như cô? Huống hồ, người giận vốn không phải là tôi."

Tán Thanh Xuân ánh mắt trong trẻo, hờ hững đáp: "Nhưng tôi lại thấy lông hồ ly của ai đó dựng hết cả lên rồi."

Càng Nhiễm chống cằm trên lòng bàn tay, hừ một tiếng: "Cô chưa từng chạm vào tôi, làm sao biết lông hồ ly của tôi dựng hay không? Hay là, cô rất muốn thử sờ xem?"

Tán Thanh Xuân thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn phần cá trong bát: "Không muốn."

Càng Nhiễm lập tức bật cười. Nhưng Tán Thanh Xuân càng giữ vẻ nghiêm túc như vậy, cô lại càng muốn trêu ghẹo, biết phải làm sao đây?

Càng Nhiễm thật sự muốn nghiền nát sự lạnh lùng trời sinh của Tán Thanh Xuân, nuốt chửng nó vào trong môi lưỡi, để nàng vì cô mà tan chảy.

Càng Nhiễm chống cằm bằng hai tay, ánh sáng của dị hỏa chiếu vào đôi mắt màu hổ phách, phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.

"Vậy tôi tiếp tục gỡ xương cá cho cô nhé, cô ăn nhiều một chút, thịt cá có thể bổ sung dinh dưỡng."

Cô lại gắp cho Tán Thanh Xuân vài miếng thịt cá đã gỡ sạch xương. Chiếc đuôi lớn của cô, qua lớp y phục, lại càng táo tợn quấn lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Tán Thanh Xuân, càng lúc càng lướt lên cao dọc theo đôi chân thon dài.

Thấy Tán Thanh Xuân dừng đũa, Càng Nhiễm cố ý giả vờ không biết, hỏi: "Thanh Thanh, không thích món này sao? Vậy tôi làm món khác cho cô nhé?"

Đôi mắt đào hoa của Tán Thanh Xuân thoáng qua chút bất đắc dĩ, nàng giữ lấy chiếc đuôi hồ ly của Càng Nhiễm, nhẹ nhàng đẩy xuống: "Đừng nghịch nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!