#1: Khởi hành: Diện mạo mới.
Thời gian trôi qua nhanh quá, thoáng chốc đã hết kì nghỉ hè. Một năm học mới lại bắt đầu, đám học sinh lại bận bịu đi mua sách vở, lôi đống đồng phục cũ ra rồi là ủi cho thật đẹp. Mấy hiệu sách hai bên đường dạo gần đây lại tấp nập, nhộn nhịp lạ thường, chẳng bù cho mấy quán ăn vặt cạnh trường, lúc nào cũng thấy đông nườm nượp.
Hiền uể oải cùng mẹ đi sắm cặp sách mới, nhân tiện còn thay luôn cả đôi quai hậu đã gắn bó với cô suốt ba năm trời. Kì nghỉ hè này đối với Hiền thật sự quá ngắn ngủi. "Học thì nhiều nhưng nghỉ chẳng bao nhiêu", cô thầm nghĩ. Quãng thời gian "dừng chân" ấy vẫn chưa nhằm nhò gì so với công sức vất vả mà cô đã bỏ ra để cày hết hai kì học dài đằng đẵng của lớp mười.
Ngày tựu trường cứ không mời mà đến, hôm nay, học sinh trong trường không cần mặc đồng phục, chỉ đến nhận lớp và làm quen với các bạn. Ba mươi tư gương mặt ở lớp học đó làm sao có thể phai mờ trong tâm trí Hiền được. Có lẽ đến lúc chết cô cũng chẳng thể quên nổi, dù rằng bản thân Hiền cũng rất muốn vứt bỏ đám người ấy ra khỏi não bộ.
Bước vào căn phòng quen thuộc, Hiền cảm thấy hồi hộp và náo nức đến lạ. Cô mong chờ được gặp lại tên Thái đáng ghét và cả Khiêm, mặt trời thanh xuân của cô. Cho đến khi nhìn thấy ba mươi lăm ánh mắt ngu ngơ trên những gương mặt dại khờ đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm xúc trong Hiền vỡ vụn cả. Chả hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì làm cho cô năm nào cũng nhận nhầm lớp.
Hiền mang trong mình thứ cảm xúc hỗn độn chạy lên tầng hai, lần này, cô quyết định nhìn tên biển hiệu lớp thật kĩ để tránh xảy ra sai xót.
Sau khi kiểm nghiệm xong, Hiền bước vào lớp, về lại chỗ ngồi cũ. Mấy đứa con trai cứ trố mắt ra nhìn Hiền, bọn con gái thì xì xào bàn tán không thôi. Ban đầu, Thái có chút bỡ ngỡ, nhưng sau khi xác định cô gái trước mặt là Hiền, cậu cảm thấy sửng sốt.
Hiền không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của đám bạn trong lớp nên vẫn thong thả lên tiếng chào hỏi cậu bàn cùng bạn:
"Lâu quá rồi không gặp!"
Thái đồng tình:
"Ừ, lâu thật!"
Hiền lộ rõ vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời ấy, cô vừa nói vừa đặt cặp sách xuống bàn:
"Tôi nói đùa tí mà cậu cũng gật đầu đồng ý, mới có hai tháng thôi đấy, âu li tru măn. Chán thật, tôi còn muốn nghỉ thêm vài tháng nữa cơ."
Thái với vẻ mặt tò mò gặng hỏi Hiền:
"Ừ, cậu muốn nghỉ bao nhiêu cũng được, nhưng mà này, cắt tóc từ khi nào đấy, lại còn bày đặt đi tắm trắng nữa."
"Tắm trắng đầu cậu, nhìn tôi thấy thế nào, trông đẳng cấp hơn không?"
"Xinh được chưa, xinh như con chó cún nhà tôi ấy!"
Hiền vênh mặt nhìn hướng khác, không thèm trách mắng cậu bạn.
"Thôi được rồi, bổn cô nương không trả treo với cậu nữa, ta giờ đã thay đổi tính cách."
Thái chống tay lên cằm tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Cậu liên tưởng đến việc có người cổ đại xuyên không nhập vào thân thể Hiền rồi từ ấy sống thay cuộc đời của cô bạn. Ngay lập tức, cậu nắm lấy vai Hiền rồi lắc mạnh:
"Đây chắc chắn không phải Hiền rồi, nói mau, Hiền đang ở đâu?"
Hiền nghe thấy vậy thì phì cười:
"Ơ, xem phim nhiều quá bị lú à. Từ bây giờ tôi gọi cậu là Thái hâm nhá, nghe cũng dễ thương, haha."
Thái nghe Hiền nói vậy thì thẹn quá hóa giận, lấy tay bịt miệng cô bạn. Không một chút lưỡng lự, Hiền liền cắn mạnh vào lòng bàn tay của cậu.
Sau một hồi đấu đá không cân sức, hai người lại thản nhiên ngồi ôn lại chuyện cũ như không có gì xảy ra. Đến lúc này, Hiền mới gặng hỏi cậu bạn:
"Sao cậu biết da tớ trắng lên hay vậy? Tớ chẳng thấy thay đổi gì nhiều."
"Ban đầu tôi còn tưởng con bé nào nhầm lớp, hóa ra không phải. Mấy giây đầu nhìn lạ lạ nhưng vài giây sau nhận ra ngay, cái bản mặt của cậu ấy mà, làm sao tôi quên được. Cậu nên thấy may mắn vì có đứa bạn tuyệt vời như tôi."
Hiền chắp hai tay nhìn Thái với ánh mắt lấp lánh:
"Woa, cảm động ghê ha, cảm động gớt nước mũi luôn này."
"Eo, ghê vãi, phắn ra chỗ khác đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!