Chương 5: Hành trình mới

Sang tháng 7, tiết trời có sự chuyển mình rõ rệt. Cả làng quê như được khoác lên mình tấm áo mới. Sắc vàng mật ong giăng mắc khắp đất trời gieo vào lòng người bao cảm xúc. Những chiếc lá vàng rụng rơi, thật nhẹ mà cũng thật tinh tế. Hiền lơ đễnh trong chốc lát, cô thả hồn mình theo làn gió heo may lành lạnh.

Sau 20 phút, chiếc xe ra đến con đường lớn của thành phố. Khác hẳn với làng quê vốn yên bình và tĩnh lặng, thành phố vào tầm bảy giờ sáng lại náo nhiệt đến lạ, người và xe thì đông như mắc cửi. Dọc hai bên đường là cây hoa sữa với chùm hoa nhỏ li ti phả vào không khí hương thơm quyến rũ ngào ngạt. Khung cảnh lãng mạn và nên thơ quá đỗi. Đây không phải là lần đầu tiên Hiền ra thành phố, nhưng cô cảm thấy háo hức và mong chờ đến lạ.

Hôm nay, cô sẽ được làm quen với bạn mới, với ngôi trường hoàn toàn mới mà cô vẫn hằng mong ước.

Bố cô đỗ xe ở bên đường, hỏi han con gái đủ điều rồi an ủi:

"Đừng quá lo lắng con nhé, đừng ngại làm quen với bạn mới, không biết vị trí lớp mình theo học thì hỏi anh chị khóa trên. Cầm giấy nhập học chưa, cất vào cặp kẻo lại làm rơi."

"Con chuẩn bị đầy đủ hết rồi ạ, bố không cần lo cho con đâu. Nhìn con thế này mà bố còn lo con không làm quen được với bạn mới ạ? Con chỉ có thừa chứ không thiếu bạn đâu bố."

"Ừ, ừ, bố biết rồi. Có cần bố đưa vào trong không?"

Hiền vội từ chối:

"Dạ thôi ạ, con lớn rồi mà bố, bố cứ để con tự lập."

Nghe vậy, ông bố bớt lo lắng, giục cô con gái mau vào trường.

"Được rồi, đi đi, sang đường cẩn thận đấy, bố đi làm đây."

"Con chào bố!"

Nói vậy nhưng không phải vậy, đứng trước khung cảnh vốn dĩ quen thuộc nhưng lại rất mới lạ này, Hiền lo lắng đến mức tim đập chân run. Dù rằng, cô đã vào trường đến hai lần. Hai lần đó là lúc Hiền tham dự kì thi vào 10 Chuyên. Lúc ấy, cô chỉ chăm chăm vào tập tài liệu trên tay, nào có để ý nhiều đến xung quanh. Hôm nay, cô mới có dịp tận mắt chứng kiến diện mạo của ngôi trường mới. Hàng cây xanh rì được trồng khắp nơi, ở giữa còn có một đài phun nước trông khá tinh xảo.

Đang ngẩn ngơ như người mất hồn, một bàn tay vỗ mạnh vào vai khiến Hiền giật mình.

"Này, sao hôm nay đến sớm thế, bất ngờ thật đấy! Nghĩ thông rồi hả?"

Chẳng cần liếc nhìn, Hiền cũng nhận ra giọng nói ấy là của ai.

"Thông cái đầu cậu ấy, dở hơi à, sao không gọi, hù người ta làm gì, thích gây sự chú ý hả?"

"Ờ đấy. Thôi, không trả treo với bạn nữa, tôi đi đây!"

Hiền nghiêng đầu thắc mắc:

"Đi đâu đấy?"

Khiêm bật cười.

"Cậu vào Chuyên để đi bộ hay gì. Đi vào lớp chứ đi đâu."

Cô hào hứng nhìn Khiêm với ánh mắt lấp lánh.

"Cho tớ đi cùng với, tớ không biết lớp ở đâu hết."

Cậu ngoảnh mặt đi hướng khác từ chối.

"Chịu, vừa chửi người ta dở hơi mà."

Hiền vội lấp liếm:

"Tớ đùa ấy mà, cho tớ đi cùng với, làm ơn, xin cậu đấy."

Khiêm khua khua tay đáp lại:

"Đành cho cậu đi cùng vậy, ừ thì cùng đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!