"Hiền ơi, dậy đi nào, còn không nhanh là trễ giờ đó nhé. Lúc đấy đừng trách mẹ."
Tiếng gọi của mẹ vọng lên từ dưới nhà. Hiền lăn lộn quanh giường để lấy lại sự tỉnh táo. Nào ngờ, cô lại ngủ quên thêm mười phút nữa. Người mẹ bận rộn tối tăm mặt mũi với bếp núc những tưởng cô con gái đang chuẩn bị đồ đạc, nhưng lại không hề hay biết thật ra con bé vẫn nằm ì ạch trên giường. Nhận ra sự khác lạ, mẹ bực bội đi thẳng lên phòng Hiền.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bà không khỏi tức giận.
"Ôi trời ơi! Dậy mau, dậy mau, con bé lười này. Sắp thi đến nơi rồi! Thế này thì làm sao đỗ cấp ba hả trời. Hôm nay đi chụp ảnh kỉ yếu đấy nhá!"
"Vâng ạ! Con dậy ngay đây. Tối qua con thức đến hai giờ làm toán đó mẹ. Con không chỉ đỗ cấp ba đâu nhé, còn thi đỗ vào Chuyên cơ!"
Hiền đáp lại mẹ với giọng uể oải. Dứt lời, cô bật phắt dậy rồi vò đầu bứt tai, còn tự đánh vào mặt để bản thân tỉnh táo. Cô lết người ra khỏi giường. Nhìn mặt mình trong gương, cô rùng mình. Hôm nay là ngày quan trọng với cô, vậy mà hai cục mụn xinh xắn chẳng biết từ lúc nào đã không mời mà đến. Cô than trời kêu đất trong phòng tắm. Bố cô nghe thấy vậy tưởng con gái làm chuyện dại dột, đứng ngoài cửa lo lắng bất an tìm cách an ủi:
"Con gái yêu của bố, đừng suy nghĩ tiêu cực. Không đỗ Chuyên cũng được, đỗ trường thường thôi, bố mẹ không bắt ép con. Đừng dại dột con ơi! Có bố ở đây, không ai dám bắt nạt con. Con không thi cấp ba luôn cũng được. Bình tĩnh, bố sẽ lo hết!"
"Không, con nhất định đỗ Chuyên."
Hiền đáp lại với giọng hùng hổ. Cô mở cửa với gương mặt tối sầm. Hiền trách bố:
"Bố không động viễn con đỗ Chuyên thì thôi, sao lại bảo con không thi cấp ba? Con đâu có dốt đến mức đấy, năm ngoài con còn đạt giải nhì môn văn cấp tỉnh, bố không nhớ à?"
Bố cô đáp trả:
"Nhưng thi thử con được 5 điểm toán còn gì?"
Hiền thanh minh:
"Con cũng đang rất cố gắng đây ạ, đến hôm nhận kết quả, bố bất ngờ là cái chắc."
Bố cô thở dài đáp lại:
"Ừ, mong cái bất ngờ ấy là trên trung bình môn toán, không thì cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho bố thì ngại lắm! Con học lớp chọn nên còn phải gánh điểm cho các bạn lớp ngoài. Nếu biết trước bố đã xin cho con học lớp B rồi."
Hiền chán nản trước câu nói của bố.
"Bố ơi, con xin bố. Sao bố cứ nghĩ con dốt toán thế nhỉ? Chán quá đi thôi, con đánh răng tiếp đây!"
Bữa sáng diễn ra chẳng mấy suôn sẻ, toàn những món mà cô không thích. Mấy ngày gần đây, mẹ còn bắt cô uống sữa và cả thứ thuốc mà mấy vị bác sĩ gọi là "bảo bối trí nhớ" để giúp cô tăng cường sức khỏe. Ăn sáng xong, bố ngỏ ý muốn đưa Hiền đến trường. Cô thẳng thừng từ chối. Cô muốn đạp xe để hít thở không khí mát lành của buổi sáng đẹp trời và hơn cả là cùng cậu bạn bàn trên tung tăng đến trường.
Nhà Hiền cách trường khoảng chừng hai cây số. Nhà Khiêm thì gần hơn, chỉ tầm một cây. Từ nhà Hiền đến trường có nhiều con đường, nhưng cô lại chỉ chọn lối đi có bóng dáng của Khiêm. Mẹ hai người cũng có quen biết nhau, họ là bạn cùng lớp cấp ba. Thỉnh thoảng bà sang chơi nhà Hiền, có lúc còn kéo theo cậu con trai lạnh lùng khó tính.
Trên lớp tác quai tác quái đủ chỗ là thế, cứ chỗ nào có mặt Khiêm thì ắt sẽ có mặt Hiền. Vậy mà, khi cậu bạn bàn trên đến nhà, Hiền cứ im thin thít, không biết nói gì và cũng chẳng biết làm thế nào. Đôi lúc, mẹ Khiêm còn ngỏ ý muốn Hiền mai sau về làm dâu nhà bà, mặt cô đỏ ửng như trái táo. Còn Khiêm thì thẳng thừng từ chối.
Nghĩ đến việc đợi Khiêm mỗi ngày để cùng nhau đi học khiến Hiền cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc đến nỗi như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới. Đạp xe ra khỏi con ngõ quanh co là con đường nhỏ ở giữa hai cánh đồng. Tiết trời hôm nay thật yên lành và trong trẻo. Ông mặt trời ì ạch vươn người sau lũy tre làng như vẫn còn luyến tiếc giấc mộng đêm dài. Những giọt sương long lanh còn đọng lại trên những chiếc lá xanh mướt khẽ khàng giăng mắc trên lùm cây tạo nên sự tinh khiết khó ngờ.
Ánh nắng sáng mùa hạ cũng thật đẹp, đẹp mê hồn người, không quá gay gắt và chói chang như buổi ban trưa.
Những ngọn gió nhè nhẹ thổi qua mảnh đất này làm bốc lên mùi hương của đất, của quê hương. Thoang thoảng đâu đây một làn hương dịu nhẹ len lỏi, đó là hương thơm ngào ngạt của cánh đồng lúa trổ bông. Hương lúa ngọt mát khiến Hiền cảm thấy thật dễ chịu. Cô cất tiếng hát hòa mình cùng trời đất. Chẳng mấy chốc, cô đã đến nhà Khiêm.
"Khiêm ơi, đi học thôi."
Mẹ Khiêm bước ra với nụ cười tươi rói.
"Hiền à, sao hôm nay đi muộn thế. Thằng cu Khiêm nó đi rồi. Cô tưởng hôm nay 6h30 có mặt, thằng Khiêm nó đi từ 20 phút trước. Cô bảo nó báo lại cho cháu một tiếng mà nó không chịu, nó còn đoán là cháu đi trước vì các bạn nữ còn phải trang điểm."
Hiền cười nhẹ đáp lại:
"Dạ, cháu chào cô ạ, xin phép cô cháu đi!"
Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt đã thành biển rộng. Miệng cười cười nói nói là thế, chứ trong đầu Hiền não đang nảy số không ngừng 1001 cách để than trời kêu đất. Hôm nay đúng là xui xẻo! Mẹ bận rộn không để ý đến điện thoại thì thôi, còn bố thì chắc đã tắt chuông điện thoại cho đỡ khó chịu. Cô đạp xe như bay, luồn lách qua các nẻo đường. Cuối cùng thì cũng đến nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!