Chương 10: Phía cuối con đường luôn có anh đứng đợi

#Thức giấc

"Dậy mau, đến bây giờ vẫn còn ngủ hả cái con bé này!"

Một tiếng gọi dai dẳng bên tai khiến Hiền giật mình thức giấc. Cô ngồi bật dậy, dụi nhẹ mắt để lấy lại sự tỉnh táo. Nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, Hiền mơ hồ thấy bóng dáng của mẹ.

Cô mệt mỏi đi xuống giường, chạy đến sà vào lòng mẹ. Người mẹ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thở dài vuốt nhẹ lọn tóc của cô con gái nhỏ và khẽ nhắc nhở:

"Sắp về làm dâu nhà người ta rồi, bám lấy mẹ mãi thế này là không được đâu."

"Huhu, con không muốn lấy chồng nữa đâu, con muốn ở bên mẹ cơ."

Bà mẹ nghe con gái nói vậy thì đau lòng không thôi, bà cố gắng kìm nén song cũng không tránh khỏi xúc động và rơi nước mắt. Thời gian trôi qua nhanh quá, mới ngày nào con bé còn háo hức chuẩn bị cắp sách vào lớp một, vậy mà giờ đây sắp phải về nhà chồng. Bà nhìn ngắm kĩ gương mặt xinh xắn của Hiền, vuốt ve hai bên má căng tròn, trong lòng cảm thấy nuối tiếc.

Sợ cô con gái nhận ra, bà mẹ vội vàng trách yêu để lấp liếm:

"Cái con bé này, không được nói như thế. Thằng Thái nghe thấy thì nó buồn lắm đấy! Nói không chừng nó còn bỏ con rước đứa khác về."

"Anh ấy còn lâu mới dám, nếu có gan to như thế thì con đã không đồng ý từ lâu rồi."

Người mẹ chợt nhớ ra điều gì.

"À mà, trưa nay, con gặp thằng cu Khiêm à. Nó về nước từ mấy hôm trước, mẹ quên mất không bảo con."

Hiền tỏ vẻ khó chịu khi nghe đến cái tên ấy:

"Hắn có về hay không thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến con."

"Ừ ừ, được rồi, mẹ chịu con luôn đấy. Về nhà chồng như này thì chết, gần bốn giờ chiều rồi mà vẫn ngáy khò khò trên giường. Xuống dưới nhà đi, anh chồng tương lai đang đợi kia kìa."

Cô vội ngăn cản:

"Ơ mẹ, mẹ ngồi đây đã, cho anh ấy đợi một lúc có sao đâu."

"Thôi, mẹ xuống trước, còn bao nhiêu việc chưa làm, thiệp chất đống đã đi mời xong đâu."

"Thế mẹ xuống trước bảo anh ấy đợi con một lát nhé!"

"Ừ, sửa soạn nhanh lên."

Xuống dưới nhà, Thái đợi cô sẵn từ lúc nào không hay. Anh không tỏ ra vẻ tức giận hay cáu gắt trước tính cao su của Hiền, ngược lại còn âu yếm muốn tự tay đeo mũ bảo hiểm cho cô vợ trẻ con. Hiền thấy vậy không khỏi xúc động, cô đi đến ôm chặt anh vào lòng.

Giấc mơ vừa rồi như cỗ máy thời gian đưa Hiền quay trở về quá khứ. Một lần nữa, cô được cảm nhận mùi vị ngọt ngào xen lẫn đắng cay của mối tình đơn phương và cả sự nuối tiếc khi bỏ lỡ một người từng coi mình là cả sinh mệnh. Giấc mơ ấy khiến Hiền lo sợ sẽ bỏ lỡ Thái thêm một lần nữa, cô không muốn mình mắc phải sai lầm khi xưa. Bỏ lỡ chuyến xe này chắc chắn sẽ có chuyến xe khác. Nhưng, nếu bỏ lỡ sự chân thành của một người thì khó có thể tìm lại được.

Thật may mắn biết bao, giữa dòng đời tấp nập, xô bồ, cô được gặp lại anh, được nói cho anh nghe tình cảm của mình và cùng anh bước tiếp đến cuối con đường.

Đang vui vẻ bàn chuyện kết hôn thì Hiền đề cập đến Khiêm và kể cho Thái nghe giấc mơ cô vừa trải qua.

"Anh này, sáng nay, em có gặp lại Khiêm."

Thái tỏ vẻ ngỡ ngàng:

"Cậu ta về nước rồi sao? Sao không báo cho anh em trong hội một tiếng?"

"Em tình cờ gặp trên đường thôi, rồi về nhà hỏi mẹ thì mẹ bảo hắn về từ mấy hôm trước."

"Em gửi cho cậu ta thiệp mời chưa?"

Hiền tỏ vẻ khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!