Mùa hè đầu tiên từ lúc bắt đầu đi học đến giờ không được nghỉ hè vì giờ cũng đâu phải sinh viên hay học sinh nữa đâu.
Giờ thì ngày nào cũng phải đi làm hết và đương nhiên là chẳng có cái hè nào ở đây rồi.
Dù trời nóng hay trời lạnh, mưa bão hay thế nào đi chăng nữa thì sáng ra vẫn phải vác xác dậy đi làm, đi làm sắp tròn một năm rồi nhưng mà thi thoảng nó vẫn có tư tưởng là bỏ việc về nhà với mẹ chứ thực sự không muốn đi làm nữa.
Tiền lương để dành tiết kiệm cũng có thể dư ra được một ít, nhưng không biết được bao lâu và nếu nó giữ nó sẽ tiêu hết mất nên đương nhiên an toàn hơn cả là gửi về cho mẹ giữ hộ để sau làm gì thì làm.
5 tháng chờ tên người yêu về nước thật ra cũng không quá lâu, nhưng mà thực sự rất lâu.
Một ngày đẹp
trời của những ngày chờ người yêu về thì Duy Dương nhắn tin bảo là hạn visa chưa hết nên công ty giữ lại thêm nửa năm nửa tức là cuối năm mới được về.
Hà Đan nghe xong phũ phàng tắt máy và dỗi không thèm nghe Duy Dương gọi lại.
Đúng là cái gì cũng có cái mức chịu đựng thôi, nó cảm thấy mình chờ nhiều quá rồi, không hiểu sao
khoảnh khắc này nó cũng không tha thiết cái mối tình này cho lắm nữa.
Đã đang bực mình rồi còn có shipper bấm chuông cửa, nó vừa đặt đồ ăn do hai đứa lười nấu cơm mà cũng lười đi ra ngoài nên order đồ ăn nhanh.
Anh shipper giao hàng rất nhanh nhưng mà tâm trạng nó đang không vui tí nào nào nên mặt khó ở vô cùng.
- Lại sao đấy?
Quỳnh cau mày nhìn nó
- Hoàng Duy Dương bảo là hạn visa đang còn nên vẫn phải ở lại thêm một năm nữa
- Trời..
công ty gì lạ thế, hết thời hạn thì cho người ta về chứ giữ người ta bên đó làm gì?
- Ai mà biết được, thôi bỏ đi, xem như không có
Quỳnh cũng thở dài, kể ra thì cũng tội nghiệp, thà nói hẳn là cuối năm về đi đỡ phải chờ đợi, đường này thêm 5 tháng rồi lại thêm 5 tháng nữa thì ai mà chẳng không quạo.
Lần này thì Duy Dương không biết phải ăn nói làm sao với nó nữa rồi
- Ê xuống nhà lấy đồ tao với
Hà Đan liếc nhìn Quỳnh, qua đến nay chân Quỳnh đang bị đau nên đi lại hơi bị khó khăn, nguyên nhân của việc chân đau là hai đứa cầm gối đánh nhau trên giường và Quỳnh đã trượt chân ngã và bị trẹo chân từ hôm qua đến giờ chưa hết đau.
Do lỗi lầm của mình gây ra đương nhiên là nó phải đi giúp Quỳnh rồi.
Vửa mới mở cửa ra
là đập ngay vào mắt tên người yêu đang cười rất tươi đứng trước cửa.
Nó có hơi bị ngạc nhiên nhưng xong lại chỉ muốn đấm Duy Dương vài cái, chừa cái tội vừa đảo.
Hà Đan chẳng nói chẳng rằng gì quay đi vào nhà với khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, đùa chẳng vui chút nào, suýt chút nữa nó đã cục súc gọi bảo chia tay đi luôn rồi đấy.
- Ơ em sao đấy, em không vui à?
- Khôngg...
nhìn còn không biết à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!