Chương 8: Happy Day

Nó vội vàng tắt điện thoại khi anh quay lại nhìn nó cười hỏi, đấy lại cười được rồi...

" Em muốn chơi thử không?"

" Em có biết chơi đâu" Nó cười cười lắc đầu

" Dễ lắm, anh sẽ dạy cho" Rồi tự nhiên thấy anh kéo tay nó đứng dậy, ôi mẹ ơi nó lại rơi vào tình trạng bối rối, rốt cuộc nó phải làm sao đây.

Thấy anh cầm trên tay quả bóng, rồi đưa cho nó, hờ hờ suýt thì nó làm rơi xuống đất, hơi nặng chút, sau một hồi anh hướng dẫn nó cũng có thể cầm được bóng, còn ném được hay không phải tùy vào duyên phận nữa.

Nó bắt đầu ném quả đầu tiền trong ánh nhìn của Kiên và Dương, có mấy người đứng gần đấy nữa, ủa rồi sau một hồi nghe theo Dương là lấy lực ném mạnh vào, haizz nó cảm thấy mình íu đúi quá, ném còn chưa đến nơi đã dừng lại, hai người đấy phì cười còn nó thì cau mày nhìn, quá đáng ghê.

Cảm giác bị khinh thường, nó rất ghét cái cảm giác ấy, đương nhiên là không thể đứng nhìn nó tiếp tục chơi nữa, nhất định tới lúc nào vào mới thôi.

Vâng nó vẫn tiếp tục ném tận 5 quả mới trúng, nhưng tiếc chỉ đổ có 1 con ki, hừm thật là kì tích, nó bị quá khích quá nhảy tưng tưng như con điên, mãi một lúc sau nhận ra có rất nhiều người nhìn nên phải dừng ngay cái hành động điên đú vừa rồi.

" Giỏi chưa hả?" Nó vênh mặt nhìn Kiên, hứ dám khinh thường bổn cô nương nó ư?

" Giỏi ném đổ một nửa trong số đấy đi" Anh thách thức nó kìa

" Nếu thật thì sao?" Nó vênh vênh mặt, Dương đang cười, Kiên cũng cười nhìn nó.

Kể mà Duy Dương thách thức nó nhỉ? Nó sẽ ra điều kiện là nếu nó ném đổ anh sẽ làm người yêu nó đi, ahyhy biết đâu nó lại có thể ném đổ hết được thì sao, vừa có người eo đẹp trai vừa được uống trà sữa, quá lợi rồi.

Mà thôi má sẽ đập nó không trượt phát nào luôn ấy, yêu đương cái gì

" Muốn gì cũng được" Xem ra Kiên rất là xem thường nó, đã thế thì...

Nó vội lấy điện thoại ra, bật ghi âm lên

" Tôi là Hà Trung Kiên, nếu bây giờ Hà Đan xinh đẹp ném đổ một nửa số ki thì về nhà tôi sẽ bao Hà Đan xinh đẹp một tháng trà sữa? Ok không?" Nó hất mặt nhìn Kiên

" Ok" Xem ra anh vẫn rất kiên định

Nó lại quay qua chớp mắt hỏi Duy Dương

" Anh có bao nhiêu phần trăm niềm tin ở em "

Ủa chẳng hiểu sao lúc đấy nó lại làm vậy luôn, tự nhiên sao mình lại làm thế ta?

" Anh tin em" Xong anh cười một cái, lúc đấy mặt nóng ghê luôn ấy, kiểu năng lượng tràn trề và niềm tin bất diệt ấy, động lực ghê gớm luôn.

Nó vênh mặt nhìn Kiên, đợi mà xem và nó bắt đầu cầm bóng lên còn Kiên và Dương hai người đấy khoanh tay trước ngực đứng nhìn nó với nụ cười chẳng hiểu là cái ý gì nữa, hừm khinh nhau thế cơ à, nhưng mà sau câu " Anh tin em" có vẻ nó rất có động lực.

Sau một hồi vật vã ném nó rất là mỏi tay và mệt, nhưng vấn đề là chẳng đổ thêm được con ki nào làm nó nản daman, nhìn lại thấy Kiên đang cười đắc ý, làm nó tức điên lên được, bực mình quăng trái bóng rồi quay lại định lấy balo ra về, không chơi nữa, vác cái bộ mặt phụng phịu quay lại thì thấy Dương đang vỗ vai Kiên " Chúc mừng chú" ủa ý là anh cũng khinh thương nó ư, thấy nó nhìn anh, anh cười

" Giỏi ghê, đổ hết luôn rồi cơ"

Nó ngơ ngác quay lại nhìn, ơ ơ sau vài giây đứng hình nó nhảy cẩng lên, nó đâu có ý định ném nữa đâu mà, hơ hơ sao lại trúng là đổ hết luôn thế kia ôi trời ạ, số nó đúng là may mắn mà.

Nó hất mặt nhìn Kiên, haha hắn chẳng nói gì cả, chỉ cười một phát, có ý gì chứ? Không sao nó chỉ biết là mình sẽ được uống trà sữa free trong vòng một tháng, nghĩ đến thấy hạnh phúc ngập tràn.

Nó vừa đi vừa nhảy chân sáo, mặt thì hớn hở vô cùng, sao lại không vui cho được

Lúc ra bắt taxi về, nó lần này rút kinh nghiệm ngồi trên thôi, trên xe nó cứ thế vô tư hát, cười rất tươi, đang rất vui mà.

Mãi một lúc sau bớt hát lại vì hai người kia đều nhìn nó phì cười, hừmm.

Xe vừa dừng là nó đã vội vàng xuống xe chạy ngay vào nhà, trời vui quá trời quá đất, cô thấy nó hớn hở cũng phì cười

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!