Nó gọi cô nó tới khách sạn đón nó và Kiên rồi, thế là nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đi, thi xong rồi có chút tiếc tiếc, có chút hụt hẫng nhưng mà có thể thoải mái rồi, thực sự những ngày qua quá mệt mỏi rồi.
Nó với Kiên thu xếp đồ rồi ra cổng khách sạn đứng đợi cô nó tới đón, thực ra thì bọn nó chưa vào nhà cô lần nào cả, à có Kiên vào rồi, còn nó thì bất hạnh daman luôn, cái hôm đi đưa dâu thì có 4 tiết kiểm tra cả bốn nên chẳng dám xin nghỉ học và đương nhiên nó không được đi, buồn lòng ghê, mà cô nó lấy chồng cũng chưa được 1 năm hí hí nên đây là lần đầu tiên nó xuống đấy
" Ủa rồi mai về à" Nó mỏi chân ngồi thụp xuống mệt mỏi hỏi Kiên
" Tùy thôi, mai hay kia chẳng được"
" Hờ ông làm được bài thì ngon rồi" Nó bĩu môi, đồ đáng ghét mà
" Ủa mà anh quen anh Duy Dương gì đấy ư? "
" Khá thân, mà làm sao? Thấy trai đẹp là mắt tít cả lên" Trung Kiên thở dài
" Bạn thân mà chẳng giống nhau chút nào"
Đúng vậy, chẳng giống nhau chút nào, hắn đang định nói tiếp gì đấy thì đúng lúc cô nó tới đón.
Suýt chút nữa ngạc nhiên thái quá, biết là cô lấy chồng giàu daman lắm nhưng ai ngờ cô tự lái luôn cả con Mercedes benz tới đón bọn nó luôn, ôi mẹ ơi cuộc đời nó chưa bao giờ từng đặt chân lên Mercedes, chỉ toàn thấy người ta đi rồi nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ, ôi ai mà ngờ được hôm nay có ngày nó được đi Mercedes, ôi ôi thích quá.
Cô sang chảnh bước từ xe xuống, tháo kính ra cười rõ tươi, xinh gái thế này cua được đại gia cũng đúng, hic nhà bà nó ai cũng đẹp gái hết trơn, có lẽ nó chưa đẹp lắm.
" Làm gì mà hai đứa đứng như bụi đời thế, Đan thì không sao chứ Kiên xem, đẹp trai mà đứng thế này phí quá" Cô cười trêu nó, hứ suốt ngày trêu nó xấu nhất nhà đấy, quá đáng ghê.
Nó đương nhiên chẳng biết nói gì, hai người đấy hợp lại nói thì nó chẳng đỡ được câu nào.
Nó vội lấy điện thoại đứng trước xe check in một kiểu trước, hí hí cuối cùng sau bao ngày mong đợi hôm nay cũng đã được đi Mer.
Nhanh chóng tụi nó lên xe để về nhà cô nào, hí hí ngồi Mer nó sướng ghê ấy, lúc nào nhà mình có tiền mua Mer nhỉ?
" Làm được bài không Đan"
" Chắc không ạ" Nó tay cầm điện thoại gửi ảnh khoe với mấy đứa bạn vừa trả lời.
" Được giải ba trở lên hè cô cho đi Đà Nẵng một lần"
" Thật ạ? ơ nhưng mà thôi, khó quá không nên hy vọng nhiều, anh Kiên chắc nhất rồi"
" Kiên đẹp trai nhà ta phải nhất chứ"
Nó chỉ bĩu môi, tự nghĩ ổng đẹp gì chứ, đồ khó ưa nhà ổng
" Duy Dương giỏi Kiên nhờ, cô ngưỡng mộ nó lắm ấy"
Nó hơi ngơ ngác vài giây, ủa cô quen sao
" Ơ sao cô biết anh Duy Dương ạ?"
Chưa kịp để lão Kiên nói gì nó đã vội hỏi rồi
" Hàng xóm nhà cô đấy, Đan cũng biết cơ à?"
Hơ hơ hàng xóm ư? Có khi nào nó lại được gặp anh lần nữa không ta? Ơ chẳng hiểu sao nghe xong tim lại đập mạnh mạnh một chút, tự nhiên tâm tư thất thường, thích nhỉ? Thế mà nó cứ nghĩ bọn nó chẳng bao giờ được gặp nhau nữa, nó còn chưa kịp cảm ơn một câu nào cả mà.
" Cùng phòng thi với con hồi sáng ạ"
" Thế mà vẫn làm được bài là được rồi, cô tưởng thấy trai đẹp là chân tay rụng rời không làm được bài cơ chứ"
Nói xong cô với Kiên cười, còn nó tự nhiên đỏ mặt, nghĩ đến lúc ảnh cất cái giọng trầm ấm " Anh mượn tẩy được không" nghe thôi muốn rụng mất tim, trời ơi thích anh quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!