Chương 39: (Vô Đề)

"Tưởng Tiểu Mễ? Tưởng Tiểu Mễ?"

Bên kia điện thoại không người đáp lại.

Thấy trên bàn trà có để kẹo bạc hà, Quý Vân Phi xé một viên bỏ vào miệng, cười, "Không phải cậu nói muốn chụp hình đôi sao, giờ sợ rồi hả?"

Tưởng Tiểu Mễ đang nằm trên giường, tay chống cằm cười ngây ngô.

Cô đã lén lựa được vài bộ quần áo kiểu dáng năng động ở tiệm chụp hình, nhưng chưa từng nghĩ sẽ mặc áo cưới.

"Tưởng Tiểu Mễ?" Giọng nói của Quý Vân Phi lại truyền tới.

"Sao nữa!" Nghe giọng Tưởng Tiểu Mễ như bực bội nhưng thật ra là đang làm nũng.

Cô càng không muốn nhắc đến chuyện áo cưới, Quý Vân Phi càng muốn vạch trần lời nói dối của cô, "Thế có muốn mặc áo cưới hay không? Mấy kiểu áo cưới..." Cúp ngực quyến rũ, cậu không dám nói ra mấy từ này, bèn tìm từ khác để hình dung, "Chúng ta đừng chọn mấy bộ mô đen bây giờ, lựa kiểu nào truyền thống ấy, không phải thật sự chụp hình cưới, chỉ chụp để lưu niệm thôi, sau này coi lại sẽ thấy rất có ý nghĩa."

Tưởng Tiểu Mễ gãi trán, "Đến lúc chọn quần áo rồi tính tiếp." Nói thì nói thế, chứ trong lòng cô sung sướng như tiên, vừa nghe Quý Vân Phi nói, cô rất muốn chính thức cùng cậu chụp một bộ hình.

Bộ ảnh ở tuổi mười chín nhất định sẽ mang một màu sắc riêng biệt và đầy ý nghĩa.

Quý Vân Phi, "Tớ coi như cậu đồng ý rồi đấy, đến lúc đó tớ sẽ mặc đồ tây." Rồi cậu hỏi, "Mai cậu cũng đi làm thêm hả?"

"Đi chứ, tại hôm nay có kết quả thi nên ông chủ cho tụi mình nghỉ để tra điểm thôi, chị Tô Dương thi cũng tốt lắm, mai tụi mình lại đi làm tiếp, giờ tiệm bận hơn rồi, nhiều người đến chụp hình lưu niệm tốt nghiệp lắm, họ toàn rủ bạn bè thân thiết đến chụp, vui lắm cơ."

Quý Vân Phi, "Thế tới lúc đó cậu và Tằng Kha cũng chụp một bộ đi."

Chỉ với một chủ đề chụp hình chân dung mà cả hai trò chuyện nửa tiếng đồng hồ, điện thoại nóng bỏng tay, sau đó Tưởng Tiểu Mễ là người cúp điện thoại trước, vì Nhậm Ngạn Văn gọi cô xuống ăn ít đồ.

Quý Vân Phi cúp điện thoại mới phát hiện ba mẹ không ở phòng khách, cậu nghe phong thanh từ phòng mình có tiếng như đang thu dọn đồ đạc.

Quý Vân Phi đi vào nhìn thử, "Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?"

Mẹ Quý, "Thì thu dọn sách vở với mấy tài liệu cấp ba của con, họ hàng biết con thi điểm cao, hỏi xin mẹ sách vở mấy môn học của con, họ xin cả sách bài tập, giấy nháp cũng xin luôn."

Quý Vân Phi, "... Có cần làm quá vậy không?"

Mẹ Quý, "Để mẹ với ba dọn là được rồi, con coi nào cho người ta được thì cho, cái nào muốn giữ lại thì để lên kệ sách đi."

Ở góc phải trên bàn học của Quý Vân Phi, có hai chồng tài liệu cao như núi, tất cả đều không phải của cậu, là bài thi Toán trong ba năm nay của Tưởng Tiểu Mễ, còn có những đề Toán mà cô nhờ cậu giải đáp. Cậu đều in ra tất, và ghi chú những chỗ cô còn yếu kém. Dù những tài liệu này bây giờ không còn tác dụng gì nữa, nhưng mẹ Quý biết, đây là đồ trân quý của con trai bà, vì thế bà thu dọn cẩn thận rồi cất vào trong hộp.

Tưởng Tiểu Mễ lẫn người ngoài không hiểu được Quý Vân Phi đã nỗ lực biết bao trong hai năm rưỡi qua, bà biết rõ Quý Vân Phi luôn biết cách phân bố thời gian học và chơi, năng lực học cao nên con trai bà có nhiều thời gian vui chơi hơn người khác. Song, từ khi muốn giảng bài và giúp Tưởng Tiểu Mễ nâng cao thành tích, Quý Vân Phi đã không còn nhiều thời gian vui chơi như trước đây, về nhà ăn cơm xong là vào phòng của mình ngay, bởi cậu phải nhanh chóng làm xong bài tập của mình, rồi giúp Tưởng Tiểu Mễ sửa lại bài sai và giảng những bài khó.

Cậu từ từ dạy Tưởng Tiểu Mễ phương pháp học của cậu, Tưởng Tiểu Mễ dù trời sinh có thù với môn Toán, nhưng cô cũng cố gắng tiếp thu, cậu cũng không ngại phiền mà kiên nhẫn giảng bài.

Nội dung trọng tâm của kỳ thi ở Thượng Hải và Bắc Kinh khác nhau, nhưng Quý Vân Phi nói bản thân có thể ứng phó, trọng tâm có khác nhưng kiến thức quanh đi quẩn lại cũng nhiêu đó. Thật ra mẹ Quý hiểu, mọi thứ nào dễ như con trai đã nói. Bà nhìn ra được sự vất vả và kiên trì của con trai suốt những năm qua. Một tuổi trẻ sống đúng nghĩa và không hề hối tiếc, cho đi không mong nhận lại, e rằng sẽ không có lần thứ hai trong đời.

Khi ấy, bà lo lắng vô cùng, sợ có ảnh hưởng đến chuyện học của cậu hay không. Tuy nhiên, ba Quý nói rằng mặc kệ ảnh hưởng chuyện học hay không, khuyên bà đừng rầy la Quý Vân Phi, bởi cậu biết bản thân mình đang làm gì. Áp lực của cậu rất lớn, bắt chính mình phải thi thật tốt, càng hi vọng Tưởng Tiểu Mễ thi tốt hơn.

Cuối cùng, mọi công sức bỏ ra không phụ lòng người.

Quý Vân Phi đi đến gần bàn học, giúp mẹ cất những tài liệu vào trong hộp, "Để mấy cái này trên kệ sách là được rồi mà?"

Mẹ Quý, "Để trong hộp sẽ bị không ẩm mốc, đợi mai mốt con của con thi tốt nghiệp cấp ba thì lấy khoe nó, cho nó biết ba của nó năm đó theo đuổi mẹ nó vất vả thế nào."

Quý Vân Phi, "... Mẹ! Mẹ nói gì kỳ thế!"

Mẹ Quý cười, trêu cậu, "Nhẫn con cũng tặng rồi, chuẩn bị chụp cả hình cưới, chuyện sinh con còn xa xôi lắm à?"

Quý Vân Phi, "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!