✦ [Lá thư cuối – không ghi ngày tháng, chỉ có nét chữ run rẩy, lem mực nơi cuối trang]
Tớ viết những dòng này khi đang ngồi ở một góc khuất trong bến xe.
Trời hôm nay nhiều mây.
Nhưng không đủ để che đi nỗi buốt giá trong lòng.
Mọi thứ... giống như một trò đùa.
"Vì sao anh nỡ làm tim em nát tan?
Đến đây vội vàng để rồi dở dang
Tình yêu cứ ngỡ dịu dàng
Bỗng dưng lại hoá… bẽ bàng"
Tớ từng nghe bài hát ấy rất nhiều lần rồi.
Chỉ là không ngờ có một ngày… nó lại vang lên trong đầu như được viết riêng cho mình.
Kỳ thi cuối cùng của tớ —
Kết thúc không phải bằng tiếng trống,
mà bằng một cú sét giáng xuống từ nơi mình chưa từng nghĩ đến.
Bố bị bắt.
Cậu… có người khác.
Nghe Nguyệt Nga nói về cậu, tớ biết,
mình chỉ là một "hiểu lầm" cần được giải quyết sau tất cả.
Thật buồn cười, phải không?
Một thời tuổi trẻ cứ chạy theo một ánh sáng,
để rồi khi gần chạm tới mới nhận ra — đó chỉ là ảo ảnh.
Tớ từng nghĩ mình đủ mạnh để vượt qua mọi thứ.
Nhưng hôm nay thì không.
Tớ chỉ muốn biến mất.
Để không ai phải khó xử vì sự tồn tại của tớ nữa.
Vy từng bảo:
"Điều đáng sợ nhất không phải là yêu đơn phương,
mà là khi trái tim biết rõ mình yêu —
nhưng không còn đủ dũng cảm để tiếp tục."
Tớ hiểu rồi, Vy ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!