Tôi và Chàng thơ vẫn nhắn tin đều đặn mỗi tối, những lời thơ nhẹ nhàng như một thói quen không thể thiếu. Mỗi tin nhắn đều như một mảnh ghép, đủ để tôi không cảm thấy lạc lõng, nhưng cũng không dám hy vọng quá nhiều.
Tết đến. Cuối cùng tôi cũng được trở về nhà sau bao nhiêu ngày tháng một mình vật lộn với cuộc sống mới ở một nơi xa lạ. Căn phòng nhỏ ấm lên bởi tiếng cười của ba mẹ và mùi bánh chưng nóng trong nồi, nhưng trong lòng tôi lại vẫn lơ lửng những suy nghĩ về buổi họp lớp mùng 3 Tết.
Tôi nhắn cho Chàng thơ:
"Ngày mai lớp họp mặt. T cảm thấy hơi hồi hộp. Không biết gặp lại người đó sẽ thế nào…"
Chàng thơ đáp lại đơn giản:
"Đừng lo lắng quá."
Ngày mùng 3, trời sáng trong, gió xuân nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh. Bãi cát vàng trải dài, cạnh đó là những đám cỏ xanh, chốn tụ tập quen thuộc của lớp tôi năm nào. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng giờ đây, chúng tôi ai cũng đã trưởng thành hơn, cao lớn hơn và có chút gì đó chững chạc hơn.
Vũ mang theo loa thùng và túi bánh kẹo, miệng không ngừng kể về giải đấu AOE sắp diễn ra ở Trung Quốc. Vy thì cười tươi, mắt sáng lên khi khoe:
"Năm nay, tao vừa là đội trưởng đội cổ động, vừa là bí thư lớp. Mệt lắm, nhưng vui!"
Tôi chỉ cười nhẹ, ánh mắt vô thức lướt qua mọi người, rồi dừng lại. Quang Minh đứng dưới gốc bàng già, tay đút túi áo khoác, ánh mắt bình thản, nhưng khi nhìn về phía tôi, cậu ấy chỉ gật đầu và mỉm cười như thể mọi thứ đều bình thường, chẳng có khoảng cách nào giữa chúng tôi. Tôi gật đầu đáp lại, nhưng tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cả lớp bày đồ ăn ra chiếu: bánh chưng, giò lụa, hạt dưa, mứt bí, vài chai coca và nồi lẩu điện nóng hổi. Tiếng cười nói vang lên, tôi ngồi cạnh Vy và Vũ, cố gắng không để ý đến Minh. Nhưng đôi khi, ánh mắt tôi lại vô thức tìm kiếm cậu, rồi chạm phải ánh nhìn ấy, khiến tôi vội vã quay đi.
Trò chơi bắt đầu, và như mọi lần, mỗi người được chia cặp ngẫu nhiên. Vy đọc lớn:
"Nguyệt với Vũ!"
Cả lớp rộ lên cười. Tôi và Vũ nhìn nhau, cùng cười.
"Minh với… Nguyệt Nga!" – Vy tiếp tục, giọng hơi cao hơn bình thường.
Một vài ánh mắt liếc qua, vài cái huýt sáo nhỏ. Tin đồn từ thời cấp 2 lặng lẽ trỗi dậy. Minh đứng bên cạnh Nguyệt Nga, tay đút túi áo. Cậu ấy chỉ mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt lơ đãng, nhưng dáng vẻ lại rất đỗi tự nhiên — như thể việc đứng cạnh cô ấy là điều đã quen từ rất lâu.
Vũ nghiêng đầu, nói nhỏ với tôi, giọng ranh mãnh:
– Sẵn sàng chưa, bạn chơi của tôi? Hôm nay tôi quyết tâm giành danh hiệu "vua làm Nguyệt cười".
Tôi chưa kịp đáp, cậu đã đặt một quả bóng nhỏ vào giữa hai đứa.
– Trò này gọi là "Giữ bóng không tay". Luật chơi gốc là giữ bóng bằng bụng không để rơi. Nhưng vì đây là phiên bản Vũ nâng cấp, nên ai làm rơi thì phải nói một bí mật về người còn lại.
Vũ nhắm mắt làm vẻ trịnh trọng:
– Câu đầu tiên: "Nguyệt là cao thủ né Minh mọi lúc, mọi nơi."
Tôi cười khúc khích, cố giữ thăng bằng cho quả bóng khỏi rơi. Cả nhóm xung quanh cũng cười ồ lên.
Vũ tiếp tục với những câu hỏi lạ đời:
– Nếu Nguyệt là mèo, Nguyệt chọn Minh hay Vũ để… làm sen?
– Nguyệt từng ghen bao nhiêu lần rồi? Trên ba lần thì gật đầu hai cái!
Tôi đỏ mặt, vừa cười vừa lắc đầu né tránh.
Bất chợt, ánh mắt tôi lướt ngang. Minh và Nguyệt Nga đang chơi trò "ăn táo trên dây". Cô ấy khéo léo xoay người, còn Minh giơ tay giữ sợi dây cho quả táo khỏi đung đưa. Họ nhìn nhau, cười như chẳng còn ai quanh đó.
Cảnh ấy như một cú chạm nhẹ, nhưng đủ khiến tôi sững người.
Vũ khều nhẹ tay áo tôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!