Chương 42: Đền thờ thần Mặt trời

Nghe tôi trình bày ý kiến xong, Tuyền béo lập tức thốt lên: "Lão Hồ, cậu sắp điên mất rồi, chuyện Thần thoại mà cũng tin."

"Dù sao chúng ta cũng chẳng có manh mối nào, cứ mù quáng tin theo một lần." Tôi bảo với Bốn mắt, "Anh có trí nhớ tốt, kể ra giúp tôi những gì có liên quan đến thế giới ở bên kia cây cầu đi nào."

Bốn mắt đẩy kính mắt: "Chỉ biết đó là một cái thế giới bị vứt bỏ do thần Malik cai quản. Lão ta đã thua cược vào lúc sáng sớm gà gáy, nhân vật chính vượt qua được Cây Cầu Ma để trở về quê nhà."

Hai mắt tôi sáng bừng lên: "Trọng điểm ở ngay chỗ này! Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta vẫn chưa chính thức vượt qua Cây Cầu Ma. Cái cầu dây này chẳng qua chỉ là công trình do tổ tiên xây dựng để qua lại giữa hai bên khe núi mà thôi."

Tuyền béo khinh thường bảo: "Lão Hồ, tớ xác định là cậu đã điên mất rồi! Cậu thử tự mình nhìn mà xem, hai bên vách núi chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ có một cái vực sâu hoắm. Cây Cầu Ma, cậu thử hóa phép nó ra cho tớ nhìn một cái."

Lâm Phương suy tư, "Có lẽ cây cầu đó ẩn dấu bí mật, chỉ khi nào chạm vào một cơ quan nào đó, hoặc là vào một thời điểm đặc biệt thì nó mới xuất hiện cũng chưa biết chừng."

Tôi hết sức tán thành giả thiết táo bạo này của cô ta, bèn nói với hai người còn lại: "Theo tôi thấy, thời điểm khả dĩ nhất là lúc mặt trời vừa ló dạng, giống như trong truyền thuyết đã kể vậy, Ma quỷ sẽ dựng lên cầu đá để đi về quê nhà."

Bốn mắt và Tuyền béo liếc nhìn nhau, cuối cùng đồng ý làm theo phương pháp mù quáng này. Ngày mai, lúc mặt trời mọc mọi người sẽ quan sát thử xem sao, nếu không có Cây Cầu Ma gì đó thì sẽ đá văng tôi xuống vách núi. Bốn người chúng tôi ăn tạm một ít đồ ăn và nước uống để chống chọi qua quãng thời gian tối trời nhất trước khi mặt trời mọc.

Ngày hôm sau, bốn người chúng tôi đứng bên bờ vực, nhìn mặt trời dần ló dạng trên đỉnh núi. Vách núi bên dưới chìm trong mây mù, chỉ có tiếng gió rít vù vù khi thổi xuyên qua khe núi. Tóc của chúng tôi bị thổi rối tung. Tuyền béo hét lên: "Lão Hồ, lần này có lẽ cậu đã trật lất mất rồi! Nhìn đi, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi mà có cái Cây Cầu Ma chết tiệt nào đâu."

Tôi còn đang rối rắm, ánh mặt trời đã lan tỏa khắp hẻm núi. Mỗi khi ánh mặt trời chiếu tới, mây mù trong hẻm núi lại lập tức tan biến. Bốn mắt trợn trừng hai mắt rồi đột nhiên thét lên: "Nhìn kìa, nhìn kìa, một cái cầu thang đá xoáy trôn ốc!" Chúng tôi đổ dồn ánh mắt nhìn xuống bên dưới theo hướng anh ta đã chỉ, thấy giữa đám mây mù có một cầu thang hiểm trở lát đá xanh chạy thẳng xuống dưới cùng theo đường xoáy trôn ốc, còn bậc thang gần chúng tôi nhất thì lại nằm ngay bên dưới cái cây chết khô mà Tuyền béo đã bám vào để cứu mạng tôi ngày hôm qua.

"Đm, vớ vẩn đến thế là cùng!" Tuyền béo nhặt một cục đá rồi ném xuống dưới, nó rơi trúng bậc thang rồi vỡ vụn, "Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ! Cái thang trời này vẫn luôn ở ngay bên cạnh chúng ta, vậy mà ngày hôm qua tôi lại chẳng hề phát hiện ra nó."

Tôi nói, bây giờ không phải là lúc nói nhảm nhí, chúng tôi phải nhanh chóng xuống dưới, chỉ lát nữa ánh mặt trời sẽ xiên theo một góc độ khác. Đến lúc đó, mây mù sẽ lại bao phủ lại như cũ, chúng ta sẽ phải đợi đến ngày mai.

Mặc dù có bậc thang để đi xuống, nhưng gió núi thổi tạt ngang vẫn làm trái tim tôi đập thình thịch, lỡ như sảy chân ngã xuống dưới thì chắc chắn là chết mất xác. Bốn người chúng tôi dùng dây thừng tự buộc nhau lại thành một hàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt chân lên bậc thang xoáy trôn ốc để đi xuống bên dưới. Chân tôi vừa giẫm lên bậc thang đá đã bị hơi lạnh thấm vào làm tê buốt cả gan bàn chân.

"Con mẹ nó, sao lại lạnh thế này! Mấy người có cảm thấy bậc thang này không phải làm bằng đá mà dường như làm bằng băng không vậy?."

Bốn mắt gật đầu: "Áp suất khí quyển dưới vực sâu rất thấp thành ra nhiệt độ rất lạnh. Quần áo chống rét thì chúng ta lại hầu như chẳng mang theo cái nào, sau khi xuống dưới sẽ thật sự biến thành vấn đề nan giải."

Thế nhưng, lúc này chúng tôi đã không còn đường lùi trở lại dù chỉ là một bước. Tôi là người đi cuối cùng trong đội ngũ, khi ánh mặt trời chếch dần, những bậc đá phía sau tôi lại tan biến vào trong mây khói mù mịt trong vực thẳm, quả thật rất xứng với cái tên Cây Cầu Ma. Về sau, tôi chẳng dám quay đầu lại lần nào nữa, chỉ thúc giục Tuyền béo đang dẫn đầu đội ngũ nhanh chân hơn nữa.

"Cậu giục cái gì mà giục, cái cầu chết tiệ này vừa xoáy lại vừa trơn, trượt chân rơi xuống thì ai chịu trách nhiệm!"

"Sao cậu không ngoái lại nhìn mà xem, cầu phía sau tớ đã biến mất rồi. Nếu cậu không nhanh chân lên, chúng ta sẽ bị lạc trong mây mù mất."

Vừa quay lại nhìn, Tuyền béo đã hoảng hốt rú lên không ổn rồi uốn éo thân hình mập ú, chạy xuống bên dưới nhanh như chớp. Có câu nói rất hay, xe lửa muốn chạy nhanh phải nhờ vào đầu kéo. Dưới sự lôi kéo của Tuyền béo trong lúc chạy trối chết, cuối cùng chúng tôi cũng xuống được đến đáy vực mờ ảo trong mây mù. Vừa xuống đến đáy, nhiệt độ đã thấp hẳn xuống, tôi run rẩy khắp toàn thân, xát hai bàn tay vào bắp tay cho đỡ lạnh.

Bốn mắt tháo kính mắt đã mờ hơi sương lạnh giá ra, hà hơi thổi vài cái, không ngờ trên mắt kính đã kết thành một tầng băng mỏng dính.

"Dưới này quá lạnh, chúng ta phải đi nhanh lên. Hồ Bát Nhất, anh xác định đền thờ thần mặt trời nằm ở chỗ này? Sao tôi chẳng thấy có dấu vết nào cả?" Cánh tay trái treo trên cổ, Lâm Phương nhìn khắp xung quanh một lượt, lo lắng đi lòng vòng xung quanh.

Dưới đáy vực lạnh đến lạ kỳ, sương mù dày đặc che phủ khắp nơi, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, chỉ cần cách mười bước chân là đã không còn nhìn thấy được nhau. Tôi bảo với cô ta: "Nếu như đền thần không ở chỗ này thì cần gì phải vắt óc tìm cách xây dựng lên một Cây Cầu Ma như vậy. Giờ lạ nước lạ cái, chúng ta tốt nhất là đi cùng với nhau để đảm bảo an toàn.

Hơn nữa, cô chỉ là lính dự bị ăn theo, đừng có mà kén cá chọn canh."

Tuyền béo lần lượt tháo dây thừng cho từng người. Cậu ta xoa hai tay vào nhau, nói với tôi: "Lúc trước chẳng phải đã nói với tớ rằng, sông Amazon nằm ở miền nhiệt đới, có thể mặc áo cộc tay múa Thái Cực hay sao? Sao giờ lại lạnh thế này. Lão Hồ, chẳng lẽ chúng ta đã đến Nam Cực?"

Tôi không biết giải thích hiện tượng nhiệt độ xuống thấp này như thế nào, bèn đi vài bước, định xem xét hoàn cảnh quanh đây ra sao, không ngờ trán húc đánh cốp vào một vật thể cứng rắn nào đó.

Mới bước đi hai bước, tôi đã bị va đầu vào thứ gì đó, trên trán lập tức sưng vù lên thành một cục. Tôi vừa định chửi đổng một câu thì đã nghe thấy Tuyền béo hét toáng lên 'con mẹ nó' ở sau lưng mình trước mất rồi. Tôi nghĩ bụng, cậu có bị va đầu vào đâu đâu, kêu toáng lên làm gì. Không ngờ, ngay sau đó, Lâm Phương và Bốn mắt cũng lần lượt thét lên kinh hãi.

"Quản lý, phía trước, phía trước mặt anh!" Bốn mắt trợn mắt ra nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi nghĩ bụng, toàn là sương mù dày đặc, anh đứng ngây ra đó ngưỡng mộ cái rắm à! Vừa quay đầu lại, tầm mắt biến thành tối sầm, trong khoảnh khắc tôi cứ ngỡ như mình đang bị ai đó bịt kín hai mắt. Đến khi nhìn kỹ lại, hóa ra là sương mù dày đặc đã rút đi, một cây cột đá cao lớn tuyệt đẹp, điêu khắc hoa văn hình mặt trời đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu, lùi lại mấy bước liền mới có thể nhìn được tổng thể cây cột đá cao tới hơn 30 mét đó. Tôi lại tiếp tục lùi thêm vài bước nữa, một ngôi đền thần cao chọc trời, hùng vĩ như một cung điện trong truyện cổ tích, đứng sừng sững giữa hai ngọn núi. Ngôi đền màu xanh xám, được xây dựng bằng vật liệu thông dụng vào thời kỳ Inca hưng thịnh nhất là đá xanh. Ngôi đền được thiết kế theo hình Kim Tự Tháp, nhưng khác với Kim Tự Tháp Ai Cập là đỉnh của nó lại bằng. Khe hở giữa các tảng đá rất nhỏ, tôi đã thử, nhưng dù cố gắng đến mấy cũng chỉ cắm được vật mỏng cỡ lá cây vào. Cổng chính ngôi đền, cũng là nơi chúng tôi đang đứng, là một tác phẩm điêu khắc đá hình tròn. Tôi mơ hồ có cảm giác đó là biểu tượng của thần mặt trời, vị thần được người Inca người sùng bái nhất. Không thể hiểu nổi người Inca người đã xây dựng lên một công trình hùng vĩ giữa thung lũng từ cả nghìn năm trước như thế này bằng cách nào.

"Đi nào, cuối cùng đã tìm được rồi! Chúng ta còn ngây ra ở đây làm gì, còn không mau vào trong xem sao." Tuyền béo đấm tôi một cái, vô cùng phấn khích trèo lên cầu thang cao chót vót trước mặt ngôi đền thần.

Cửa vào đền thần không phải được bịt kín bằng gạch hoặc được thiết kế tương tự như cổng chính như tôi đã nghĩ. Bốn mắt nói: "Người Inca cho rằng Thần mặt trời là bất tử, cho nên cửa vào đền thờ Thần mặt trời không bao giờ bị khóa lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!