Chương 9: (Vô Đề)

Chiếc đèn ngủ trơ trọi bên cạnh giường.

Đầu của Châu Trì vẫn đang gục trên cổ Giang Tùy, cậu ta vừa rồi không thể chống đỡ được, gục đầu xuống, chạm môi vào má Giang Tùy, sau đó cứ thế nhắm mắt ngủ mất.

Cơ thể nhỏ bé của Giang Tùy không thể chống đỡ được thân hình một mét tám hai của cậu ta, phải dùng sức chín trâu hai hổ mới vác được cậu ta lên giường, sau đó giúp cậu ta cởi áo, đắp chăn mền cẩn thận.

Xong xuôi đâu đấy, Giang Tùy ngồi bệt trên sàn thở hồng hộc.

Người trên giường đã nhắm mắt lại, một lúc sau hơi thở bắt đầu đều dần.

Giang Tùy nghiêng đầu nhìn sang, một bên mặt của cậu ta bị phủ trong chăn, đôi môi mỏng khẽ mím, lông mày vẫn còn nhíu lại.

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, tựa như những ồn ào vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Giang Tùy quay lại, cúi đầu sờ vào má trái của cậu ta, lại ngẩn người trong giây lát, sau đó dứt khoát vỗ mông đứng dậy và xuống lầu.

Châu Trì mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cơn sốt đã hạ bớt, người đổ đầy mồ hôi. Cậu ta nằm trên giường nhắm mắt lại một lúc, sau đó đưa tay nhấc ly nước ở đầu giường lên uống. Nước lạnh đổ vào khiến cổ họng nhức lên, vô cùng đau đớn.

Đồng hồ treo tường ở đối diện đã chỉ 11:30.

Tấm rèm cửa ở trong phòng được kéo ra một nửa, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu tới bên mép giường.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Châu Trì lật chăn ra, bước xuống giường. Nổi bật lên dưới ánh nắng ấm áp trên sàn nhà là một chiếc kẹp tóc con gái màu đen, dài và mỏng, không có hoa văn gì, phong cách vô cùng đơn giản.

Cậu ta đưa tay lên day day trán, cầm lấy cái kẹp tóc sau đó lấy ly nước và thuốc cảm trên bàn thì thấy một mảnh giấy nhắn được đè ở bên dưới.

Châu Trì đứng tựa lưng vào cạnh bàn, từng ký ức về sự hỗn loạn tối qua dần dần trở nên rõ ràng trước mắt.

Cậu ta nhớ lại hình dáng nhỏ nhắn tối qua, đôi má mềm mại của cô cùng mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng.

Căn tin buổi trưa, người đến người đi tấp nập. Từng tốp học sinh đi theo nhóm, mỗi người ngồi một ghế.

Lâm Lâm cởi áo khoác của mình ra để sang ghế bên cạnh, sau đó quay sang nói với nữ sinh mới tới: "Thật ngại quá, chỗ này đã có người ngồi rồi."

Giang Tùy đi bên cạnh mua đồ uống nóng đã quay trở lại, Hứa Tiểu Âm mang theo ba tô cơm hướng cô hét lên: "Giang Tùy, nhanh nhanh qua đỡ giúp mình với, sắp giữ không nổi rồi."

"Cậu đừng có thả tay!" Giang Tùy vội vã chạy ra đón lấy.

Ba người cùng ngồi xuống vừa ăn vừa tám nhảm.

Ăn được một nửa, Trương Hoán Minh không biết từ đâu nhảy ra: "Chào các người đẹp!"

Ba cô gái bị chữ "người đẹp" làm cho hết hồn, Lâm Lâm trừng mắt nhìn cậu ta: "Thật lạ lùng, hôm nay tiểu thiếu gia lại ghé căn tin ăn cơm à?"

"Ai nói tôi đến để ăn cơm?" Trương Hoán Minh cười toe toét, cậu ta quay đầu sang bên cạnh hỏi: "Giang Tùy, huynh đệ của tôi phái tôi đến hỏi cậu, Châu Trì cậu ta thế nào rồi, di động của cậu ta đến giờ vẫn tắt máy, bọn tôi gọi qua cũng cả mấy chục cuộc rồi."

Giang Tùy lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc tôi đi cậu ta vẫn còn đang ngủ."

Lúc cô ra khỏi nhà, dì Đào cũng không có ở đó, nên cô cũng không thể nhờ dì Đào coi Châu Trì xem sao.

"Oh" Trương Hoán Minh khẽ ừ hữ, "Cậu ta chắc sẽ không một mình phát sốt sau đó ngất đi đấy chứ?"

Tay cầm đũa của Giang Tùy hơi khựng lại một chút, mấy hạt đậu phộng vừa mới gắp lên lại rơi trở lại trong tô.

Lâm Lâm quay sang mắng Trương Hoán Minh: "Cậu đừng có ở đó mà mồm miệng quạ đen nữa, cố ý dọa A Tùy à?"

"Không phải không phải!" Trương Hoán Minh hướng Giang Tùy nói: "Tôi cũng chỉ đoán mò thôi, được rồi, các cậu ăn tiếp đi, tôi đi trước đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!