Chương 6: (Vô Đề)

Thầy giáo thể dục hỏi qua tình hình một chút rồi vội vàng quay lại sân tập, chỉ còn một vài học sinh đứng chờ ở phòng y tế. Tống Húc Phi cũng không đi, đứng bên cạnh nhìn y tá xử lý vết thương cho Giang Tùy, nói năng lắp bắp không thành lời: "Cô, bạn ấy, bạn ấy sao đến giờ vẫn còn chảy máu?"

"Bình thường, không có gì đáng ngại." Cô y tá một bên bận rộn xử lý vết thương, một bên vẫn không quên răn dạy: "Tôi nói mấy cô mấy cậu, hoạt động thể dục thì cũng nên cẩn thận một chút, phải lấy an toàn làm đầu, mặt mũi của một cô gái vô cùng quan trọng, miệng vết thương chỉ cần lớn hơn một chút nữa là phải đi khâu rồi."

Hai nữ sinh hồi nãy đâm vào Giang Tùy lo lắng xin lỗi rối rít.

"Không sao đâu," Giang Tùy nhỏ giọng nói, miệng vết thương trên trán vẫn còn hơi đau. Cô cúi cúi đầu, khuôn mặt có chút trắng bệch, "chỉ là tai nạn nhỏ thôi..."

"Được rồi được rồi, cũng không có gì nghiêm trọng," cô y tá nói, "đừng đứng một đám ở đây nữa, đi lên lớp học đi, để lại một người ở đây là được rồi."

Lâm Lâm ngay lập tức nói: " Em ở cùng bạn ấy, Tiểu Âm cậu giúp mình xin phép thầy nha."

Tống Húc Phi nhịn không được, nói: "Chi bằng để mình ở đây, các cậu về tập chạy bộ đi."

Lâm Lâm vốn muốn bác bỏ ý kiến này, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, sau đó gật đầu đồng ý.

Bốn nữ sinh vừa mới đi, thì lại có người tới. Giọng điệu khỉ gió của Trương Hoán Minh cất lên: "Giang Tùy bị sao vậy?"

Giang Tùy dịch người ngồi sang một phía, cũng không quay đầu lại, ba cặp mắt bên ngoài đồng loạt nhìn vào, Giang Tùy nhận ra người đi đôi giày thể thao màu đen.

Châu Trì.

Trương Hoán Minh chạy lẹ nhất, đã chạy đến trước giường bệnh: "Ôi mẹ ơi, bị thương ở mặt sao?"

Lý Thăng Chí cũng chạy lại xem: "Thật là..."

Cô y tá gặp đám nam sinh ồn ào này liền cảm thấy phiền chết đi được, "Ồn ào cái gì, yên tĩnh một chút."

Tống Húc Phi nhanh chóng kéo bọn họ ra ngoài cửa: "Mấy người sao lại đến đây hết thế này?"

"Bọn tôi không thể đến à?" Trương Hoán Minh nói, "Giang Tùy với Châu Trì là người thân, bọn tôi sao có thể không quản!"

Trước kia Tống Húc Phi đã từng nghe qua chuyện này, thế nhưng cậu ta căn bản không tin, cậu ta nghĩ rằng Trương Hoán Minh tự bịa ra chuyện đó để trêu chọc mình thôi. Hiện giờ cậu ta cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện trêu đùa nữa, đẩy Trương Hoán Minh: "Được rồi, cậu ấy không sao rồi, mọi người đừng tụ tập náo nhiệt ở đây nữa, trở về sân tập đi!" Cậu ta ý muốn nói cả Châu Trì đi về nữa, thế nhưng vừa quay lại liền ngẩn người.

Châu Trì đứng bên cạnh giường bệnh, nghe theo lời cô ý tá đỡ lấy đầu Giang Tùy.

"Đúng, chính là như vậy, đừng để cô ấy động mạnh." – Cô y tá một bên dặn dò Châu Trì, một bên hướng Giang Tùy an ủi: "Được rồi được rồi, cần khử trùng một chút, có hơi đau, em cố chịu một tí nha."

Giang Tùy khẽ ừm một tiếng. Một bên đầu được Châu Trì đỡ lấy mà có cảm giác nóng hầm hập. Cậu ta từ lúc vào đến giờ một câu cũng chưa nói, vẫn giữ y nguyên khuôn mặt lạnh lùng.

Tống Húc Phi chạy lại, thấy khuôn mặt của cô trắng bệch, vụng về an ủi: "Giang Tùy, cậu chịu đựng một chút, rất nhanh liền ổn thôi."

Cô y tá đã xử lý xong vết thương, lấy miếng gạc dán lên lại. Một bên chăm chú dán, một bên dặn dò những việc cần lưu ý.

Giang Tùy nhỏ giọng đáp lại, cảm thấy cuối cùng hai bàn tay lớn đã bỏ ra khỏi đầu, cô bèn đưa tay lên chỉnh lại mái tóc rối loạn.

Vẫn còn vài phút nữa mới tới giờ tan học, một vài nữ sinh đã chạy qua phòng y tế, Giang Tùy được mọi người hộ tống quay trở về lớp học. Chủ nhiệm Tôn cũng đã nắm qua tình hình, cũng đi qua thăm hỏi vài câu, thăm hỏi xong, ánh mắt liền quét quanh lớp học tìm kiếm, dừng lại trên người Châu Trì vừa quay lại từ nhà vệ sinh.

"Châu Trì!" Lão Tôn lớn giọng gọi, "Tan học hôm nay em đưa Giang Tùy về, trên đường chú ý chăm sóc em ấy, đừng có tối ngày dính lấy sân bóng rổ, làm cậu thì cũng phải ra dáng làm cậu một tí chứ."

"............"

Lớp học đột nhiên im lặng trong ba giây, hàng vạn dấu chấm than lơ lửng trên đầu đám học sinh trong lớp.

Giang Tùy mơ hồ, cùng với Châu Trì từ hành lang mới bước vào cửa ngẩn người nhìn nhau.

Mơ hồ chừng một giây, Giang Tùy thấm thía lời nói của Châu Mạn: "Lão Tôn là một người tốt, nhưng mà có đôi khi thường hay cảm tính nóng vội, thường thốt ra lời nói mà không kịp suy nghĩ."

Châu Mạn nói phát liền đúng luôn, dù sao thì dì ấy và Lão Tôn chính là bạn cùng lớp cả mười năm mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!