Chương 46: (Vô Đề)

Châu Trì giương đôi mắt đen thẫm lên nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay chạm vào mặt Giang Tùy, giống như xác định xem là mơ hay thực.

"Giang Tùy..."

"Ừm." Trong lòng Giang Tùy vô cùng khó chịu, hai mắt cay xè, không nói gì cả, chỉ càng siết chặt lấy bàn tay Châu Trì.

Bàn Tử và Lâm Tư đứng ngoài cửa trông thấy một màn này, cả hai cùng ngẩn người trong chốc lát.

Vài giây sau, Bàn Tử vẫn tiếp tục nhìn, Lâm Tư đập đập tay cậu ta, kéo cậu ta ra chỗ khác, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Này... đây không phải là họ hàng sao?" Bàn Tử bị dọa cho kinh hoảng.

"Nhỏ tiếng chút." Tuy rằng Lâm Tư cũng rất kinh ngạc, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn cậu ra rất nhiều, đại khái cũng đoán được tình hình ra sao: "Đừng có nói lung tung."

Bàn Tử chỉ gật gật đầu, hỏi cô: "Thế giờ làm sao giờ?"

"Tôi đi trước đây, ngoài tiệm mỳ đang bận lắm, cậu không có gì làm thì ra phòng khách ngồi đi, đợi chút bảo cô ấy cùng Châu Trì đi ăn cái gì đó."

"Vậy cũng được."

Bàn Tử yên vị ở sofa được mười lăm phút, sau đó không nhịn được liền chạy tới nghe ngóng tình hình, kết quả đứng rình nửa ngày trời cũng không nghe được gì cả, chỉ loáng thoáng tiếng được tiếng mất, âm thanh rất dịu dàng.

Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra.

Giang Tùy bước ra ngoài.

Bàn Tử đã quay lại ghế sofa, làm bộ như không nghe thấy gì, gãi gãi đầu: "Anh ấy... Trì ca vẫn ổn chứ?"

"Ừm, tôi đỡ cậu ấy lên giường ngủ rồi, đợi cậu ấy tỉnh rồi để cậu ấy ăn cơm." Giang Tùy nói với Bàn Tử: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ." Bàn Tử hơi ngượng ngùng: "Tôi với anh ấy là anh em tốt mà."

"Còn chị vừa rồi đâu?" Giang Tùy nhìn quanh bốn phía.

"À, chị Lâm Tư hả, chị ấy đi trước rồi."

Giang Tùy gật gật đầu, nói: "Nếu cậu bận thì cứ đi đi, tôi có thể chăm sóc cậu ấy."

Bàn Tử nhìn hai mắt đỏ lên của cô, cảm thấy cô gái này cũng có điểm thú vị, nhìn bên ngoài có vẻ nhỏ hơn cậu ta một chút, lại có vẻ yếu đuối mỏng manh, vậy mà không ngờ lại lợi hại ra phết, một mình chạy từ thành phố xuống đây, lại còn chăm sóc Châu Trì đâu ra đấy.Châu Trì ngủ một mạch đến chạng vạng tối.

Sau khi tỉnh dậy, tinh thần cậu có vẻ đã khá hơn.

Giang Tùy đi ra ngoài mua cháo, hai người cùng nhau ăn.

Lúc Châu Trì đi tắm, Lâm Tư có chạy qua một chuyến, biết cậu đã tỉnh rồi, cô ấy cũng không vào, chỉ đứng ở ngoài cửa vẫy vẫy Giang Tùy, ra hiệu cho cô đi ra.

Giang Tùy không hiểu tại sao, cho nên liền đi ra ngoài, theo cô ấy xuống dưới lầu.

"Sao chị không đi vào?" Giang Tùy hỏi, "Cậu ấy đỡ hơn nhiều rồi, vừa mới ăn cháo xong."

"Cậu ấy không muốn gặp chị." Lâm Tư mỉm cười, đưa túi thuốc sang: "Bàn Tử nói cậu ấy bị cảm, em cầm lấy đi."

Giang Tùy nhận lấy sau đó nói cảm ơn, định hỏi gì đó nhưng lại kìm lại.

Lâm Tư lại cười nhẹ: "Chị đã nhìn cậu ấy lớn lên, em không cần phải khách khí như vậy."

Giang Tùy hơi gật đầu.

Lâm Tư nhìn cô, hỏi: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!