Chương 42: (Vô Đề)

Ngữ khí của cô bình bình đạm đạm, âm cuối hơi nhỏ xuống, nghe qua như có chút dịu dàng.

Thế nhưng một câu này đã khiến Châu Trì choáng váng.

Không ngờ được cô lại nói như vậy.

Những lời này thật quá nặng nề.

Rõ ràng là một buổi chiều nóng nực, thế nhưng bàn tay cậu lại lạnh ngắt.

"Cậu hối hận rồi?" Cổ họng Châu Trì khẽ động.

Giang Tùy quay lại nhìn, giống như kinh ngạc.

Châu Trì vẫn như cũ rủ mắt nhìn cô, cái nhìn phức tạp, đôi môi đơn bạc mím lại, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lại cũng giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, khuôn mặt hướng về phía sàn bê tông bên cạnh cả nửa ngày.

Giang Tùy nhìn cậu, hơi hơi nhướng mày.

"Là cậu theo đuổi tôi mà." Cậu đột nhiên mở miệng, đôi mắt đen thẫm nhìn cô, ngón tay từ từ siết chặt: "Thành công rồi thì muốn vứt bỏ tôi sao?"

Giang Tùy ngẩn người.

Châu Trì lại đột nhiên cúi đầu xuống, tự cười chế giễu: "Tôi hư hỏng, tôi tồi tệ, bây giờ cậu phát hiện ra rồi, phải không?"

Một cơn gió thổi đến, cuốn theo vài chiếc lá rụng bay lả tả.

Một nửa khuôn mặt của cậu chìm trong ánh nắng mặt trời, dần dần trở nên nhợt nhạt, không giống với trước kia.

"Tôi biết, cậu ghét tôi rồi."

Rõ ràng ánh sáng mặt trời xung quanh chiếu rọi, cậu mặc một chiếc áo màu đen, giống như toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo.

Giang Tùy nhìn cậu, đôi môi khẽ động, nhỏ giọng gọi: "Châu Trì?"

Cậu không trả lời, cũng không cử động, chỉ đưa mặt lại đối diện cô.

Ngoài sân thể dục, nam sinh đang thi nhau tranh bóng, nữ sinh cũng mải mê nô đùa.

Những đám mây đang nhẹ nhàng chuyển động, che khuất mặt trời, ánh sáng nhất thời biến mất.

Lại một cơn gió thổi tới, Giang Tùy nhìn thấy đôi mắt Châu Trì đỏ lên.

"..."

Lần này Giang Tùy triệt để ngơ ngác. Cô nhìn chằm chằm cậu, thậm chí còn đứng lên đi xung quanh trước mặt cậu để nhìn.

Không có nhìn sai, mắt cậu thực sự đỏ.

Nhưng cũng chỉ có đỏ thôi, ngoài ra không có biểu hiện gì khác. Lúc Giang Tùy đứng trước mặt cậu, cậu cũng không ngẩng lên nhìn, hai bàn tay hơi siết lại.

Giang Tùy đột nhiên nhớ lại một đêm cách đây rất lâu, lúc cậu uống say trở về, sau đó bị ốm, nhìn cậu lúc đó cũng rất yếu đuối, đôi mắt cũng đỏ lên nhìn cô.

Bộ dáng đó, sau này cô chưa từng nhìn thấy lần nào nữa.

"Cậu..." Giang Tùy hơi nhíu mày.

Cô im lặng nhìn cậu một lúc lâu, nhớ lại những lời vừa mới nói, không hiểu cậu đang nghĩ cái gì.

"Tôi không có ghét cậu." Giang Tùy giải thích: "Chỉ là tôi có chút khó chịu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!