Giang Tùy quay trở lại bãi cỏ.
Châu Trì dập tắt điếu thuốc, chạy theo sau, nắm lấy cánh tay cô: "Giang Tùy."
Không có tiếng trả lời.
Giang Tùy quay người lại, gỡ tay cậu ra khỏi tay mình, mắt cô hơi đỏ, lông mi vẫn còn đọng vài giọt nước. Cô bước lùi về sau hai bước, cách xa cậu thêm một chút.
Tầm mắt Châu Trì lặng lẽ dừng trên người cô, sắc mặt càng ngày càng tệ.
"Chúng ta còn chưa nói xong."
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đang hào hứng chạy từ bên sân bóng rổ qua bên này tìm Châu Trì. Giang Tùy sợ bị bọn họ nhìn thấy cho nên đưa tay lên lau mắt.
"Hôm nay tôi không muốn nói với cậu, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa." Giọng nói của cô rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời đi.
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đi qua tới nơi, nhìn bóng lưng Giang Tùy gấp gáp rời đi liền hỏi Châu Trì: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao Giang Tùy lại đi rồi?"
Châu Trì không trả lời, nhấc chân lên đi dọc theo bãi cỏ, một đường thẳng tới cổng trường, nhìn thấy cô đang cúi đầu lầm lũi bước đi.
Cậu cũng không đuổi theo.
Buổi tối hôm đó, Giang Tùy không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến Châu Trì như thường lệ. Đồng hồ điểm qua 12 giờ đêm, Giang Tùy nhận được một tin nhắn cậu gửi sang, lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ, nhưng cũng không trả lời, quăng điện thoại sang một bên, vùi mặt vào gối.
Có lẽ so với oan ức thì cô càng thất vọng hơn.
Không hiểu tại sao cậu ấy có thể dễ dàng nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, thế nhưng ngay cả một câu "tôi xin lỗi" cũng không nguyện ý nói.
Đêm đó Giang Tùy rất muộn vẫn không ngủ được, có lẽ lần đầu tiên hiểu ra rằng, thích một người không chỉ có ngọt ngào vui vẻ, cũng nhìn thấy trên người cậu không chỉ có ưu điểm và hào quang.
Lúc tốt thì cậu ấy rất tốt, nhưng lúc ức hiếp người khác thì cũng quá đáng không kém tí nào.
Rõ ràng là quá đáng vậy mà không nói được một câu xin lỗi.
Lẽ nào chỉ một câu "chúc ngủ ngon" là có thể xóa bay mấy lời khó nghe đó hay sao?
Cậu coi cô là cái gì chứ?
Sáng hôm sau, Giang Tùy dậy hơi trễ, chỉ kịp đến trước giờ vào học mấy phút, đến trước cửa liền thấy trong lớp đã đầy người.
Cô nhanh chóng chạy về chỗ của mình, đến nơi đã nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt quen thuộc được đặt trên mặt bàn.
Châu Trì vẫn như cũ mang bữa sáng cho cô.
Sau giờ học, Giang Tùy không động vào hộp cơm, lấy sữa và bánh mỳ từ trong cặp của mình ra.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh hỏi cô: "Cậu cãi nhau với Châu Trì đấy à? Làm gì mà không ăn cơm cậu ấy mang tới?"
Hứa Tiểu Âm nghe thấy vậy cũng quay xuống: "A Tùy, mắt cậu sao đỏ vậy, cậu khóc đấy à?"
Giang Tùy lắc lắc đầu, miệng cắn ống hút.
Hứa Tiểu Âm rất nhanh đã hiểu ra: "Lại còn lừa mình nữa, chắc chắn là cãi nhau rồi, không sao, yêu đương chính là như vậy đấy, có cãi nhau một tí thì mới thú vị được."
"Nhưng mình không thích cãi nhau." Giang Tùy ngẩng đầu, giọng nói có hơi khàn: "Rất khó chịu."
"Thế thì làm lành với cậu ấy đi."
Giang Tùy cúi đầu xuống, mím môi, lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!