Bình thường lúc cả hai ở chung với nhau, mấy hành động thân mật này hầu như đều là Châu Trì chủ động, xét cho cùng, con gái da mặt mỏng, Giang Tùy cũng rất hay e thẹn xấu hổ, mấy động tác như này đều cần phải có dũng khí rất lớn. Bởi vậy cho nên cái hôn nhẹ vừa rồi của cô thực sự khiến cậu cảm thấy rất bất ngờ.
Sau nụ hôn nhẹ, Châu Trì còn chưa nói gì, mặt Giang Tùy đã đỏ ửng lên, hơi lùi lại đằng sau một chút, phát hiện hai tay của mình còn đang đặt trên cổ Châu Trì, đang định buông ra thì đã bị cậu ôm lấy.
Châu Trì một tay đặt ở thắt lưng Giang Tùy, một tay nâng mặt cô, cúi đầu ấn môi xuống.....
Nụ hôn này cũng không phải lần đầu tiên, thế nhưng Giang Tùy vẫn cứ khẩn trương hồi hộp, nhưng cũng không phải như những lần trước không biết gì, Châu Trì hôn rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi khẽ vươn tới cạy mở hàm răng cô, hôn nhẹ hai lần, lại rút lui, kề sát môi nói: "Đừng hồi hộp."
Thanh âm trầm thấp, hơi thở không ổn định.
Hơi thở của Giang Tùy cũng hỗn loạn, ngón tay bám chặt vào quần áo cậu, đầu dựa trên ghế sofa.
Cậu vẫn tiếp tục, đầu lưỡi quấy rầy, nhấm nháp vị hồng trà trong miệng cô. Kinh nghiệm của cậu một lần lại thêm một lần, kỹ năng cũng càng ngày càng tiến bộ.
Qua một lúc sau, Giang Tùy chịu không nổi nữa, cảm thấy hít thở không thông, hơi hơi khó chịu, đẩy đẩy cậu ra.
Châu Trì buông tay, dựa người vào ghế sofa điều chỉnh hơi thở, trôi qua vài giây, tầm mắt dừng lại trên người Giang Tùy, mỉm cười nhè nhẹ.
Giang Tùy cầm lấy quần của mình, lại nhìn cậu một cái, có điểm không biết làm sao.
Lại cười cái gì nữa.
Ngày hôm nay cậu cứ cười cười suốt như vậy.
"Đừng có cười nữa." Cô cầm lấy tay của Châu Trì, sau đó bị cậu nắm ngược trở lại.
Cậu không mặc nhiều quần áo, lòng bàn tay không quá nóng, chỉ cầm lấy tay cô, cũng không động đậy.
Hai người lười biếng ngồi dựa trên sofa, không muốn đứng dậy,
Tivi vẫn lặng lẽ phát, thời gian giống như chậm lại.
Qua tầm hai phút, cơ thể của Châu Trì khẽ di chuyển dịch đến sát Giang Tùy, cậu vươn tay ra quàng lên sau lưng cô, kéo cô sát vào người mình: "Tựa vào đây." Sau đó chỉ chỉ lên vai.
"Không cần đâu."
"Đưa cậu dựa thì cậu dựa đi, khách khí cái gì chứ."
"..."
Không dựa không được sao?
Thôi được rồi.
Giang Tùy điều chỉnh tư thế ngồi của mình, đầu dựa trên vai cậu, cánh tay cậu vòng qua người cô, ngón tay có vẻ hơi nhàm chán, cho nên đưa lên vuốt ve mái tóc Giang Tùy.
Tivi cũng chẳng có chương trình gì, hai người như có như không nói vài ba câu chuyện, đa số là Giang Tùy nói, Châu Trì im lặng lắng nghe, thi thoảng mới đáp lại vài lời.
Có vẻ như bầu không khí đang rất hòa hợp, cho nên Giang Tùy mới đánh liều một phen, hỏi dò cậu về kỳ thi giữa kỳ: "Sao giữa kỳ cậu thi tốt như vậy?"
"Chắc là do may mắn đi." Châu Trì tùy tiện nói.
"Lừa tôi." Giang Tùy không bị cậu dắt mũi: "Thế tại sao người ta lại không may như vậy? Cậu không muốn nói thật với tôi à?"
Giọng nói của cô hơi nhỏ, cô ngước lên nhìn cậu, ngữ khí lo được lo mất: "Đến cả tôi mà cũng không thể nói sao?"
Câu nói này, rõ ràng là đặt hai người ở chung một chỗ, ý rằng mối quan hệ của bọn họ không giống với những người khác. Câu nói vô tình này vậy mà đối với Châu Trì rất hữu dụng, cậu dịu dàng nhìn cô, đôi môi khẽ động: "Cậu đoán xem."
Giang Tùy nhỏ giọng thăm dò: "Cậu đêm nào cũng vụng trộm học bài à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!