Châu Trì hỏi xong liền đợi cô trả lời, mắt Giang Tùy hơi giương to, đôi môi hồng phấn nhàn nhạt hé mở, sau đó da mặt từ từ đỏ lên.
Trong lòng cậu khẽ động, câu hỏi vừa rồi thực ra cũng chỉ là làm bộ làm tịch hỏi cho có mà thôi, môi cậu hơi mím lại, đưa tay khẽ nâng khuôn mặt Giang Tùy, cúi đầu xuống.
Hơi thở ấm áp ập tới rất gần, miệng bị đôi môi mềm mại chiếm lấy, trong đầu Giang Tùy vang lên ong ong một tiếng, theo bản năng hơi rụt cổ lại, nhưng người nào đó đã vươn tay ra đỡ lấy gáy cô, nhẹ nhàng kéo sát vào.
Đèn hành lang mờ mờ ảo ảo.
Đôi môi cậu vừa mềm vừa nóng, có mùi kẹo cao su bạc hà nhàn nhạt, còn có một chút hương rượu vang phảng phất.
Lồng ngực Giang Tùy đập dữ dội, cả người giống như bị tê liệt.
Cô bị đẩy về phía sau hai bước, lúc chạm tới bức tường đằng sau liền ngừng lại, hít vào một hơi. Cậu rất nhanh áp sát tới, một tay để phía sau lưng cô, một tay chống lên tường, nghiêng đầu một lần nữa đặt môi xuống, mà lần này chính là môi lưỡi dây dưa.
Lúc đầu lưỡi Giang Tùy bị cậu ngậm lấy, tựa hồ mờ mịt, cả người khẽ run rẩy, vô thức đẩy cậu xích ra.
Đáng tiếc một chút sức lực mèo cào của cô chẳng có tí tác dụng, Châu Trì lại càng ôm cô chặt hơn.
Hơi thở của hai người hoàn toàn hỗn loạn, có chút gấp gáp, loạn thất bát tao hòa lẫn vào nhau.
Cảm giác huyết dịch toàn thân sôi trào không thể kiểm soát, Giang Tùy vô cùng khẩn trương, loại cảm giác này trước giờ cô chưa từng trải nghiệm, từ đầu đến cuối đều là cậu một thân dẫn dắt, cô tựa hồ chỉ thụ động đón nhận từng chút từng chút xâm chiếm mà thôi.
Rất trúc trắc, cũng rất ngoan.
Mà Châu Trì cũng không hẳn thành thục cho lắm, lúc bắt đầu lại gặp một chút trở ngại, trong lòng hơi cấp bách, cho nên thể hiện cũng vội vàng, một lúc sau dần dần quen thuộc, liền ở trong miệng cô trằn trọc qua lại một hồi, vẫn tựa như chưa thỏa mãn đủ.
Những phút cuối, nụ hôn trở nên dịu dàng, Châu Trì miết nhẹ môi cô, giống như đã hài lòng thỏa mãn, cậu hơi khom lưng, đầu tựa trên vai cô, hơi hơi thở dốc.
Với chiều cao của cậu, hiển nhiên tư thế này không thoải mái, nhưng cậu cả người vẫn bất động. Đầu óc Giang Tùy còn đang lơ lửng, tim đập thình thịch, thần trí cả nửa ngày vẫn chưa quay trở về. Trên môi cô vẫn còn ẩm ướt, hai má nóng rẫy tựa vào hõm vai Châu Trì, tay nắm lấy gấu áo len của cậu, ngoan ngoãn để cậu ôm.
Bên ngoài vang lên tiếng gió rít xào xạc. Mà bên trong không khí vô cùng an tĩnh, chỉ nghe tiếng thở không ổn định của hai người.
Qua một lúc sau, hơi thở của Châu Trì dần dần bình ổn trở lại.
"Giang Tùy..." Cậu khàn giọng gọi.
"Ừm." Giang Tùy ừ một tiếng lí nhí trong cổ họng.
Cậu lại không nói gì nữa, khuôn mặt vẫn dụi sâu vào cần cổ ấm áp của cô.
Lại một lúc sau, gió bên ngoài càng ngày càng lớn, cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng thả Giang Tùy ra, đứng thẳng dậy, tay gõ gõ vào bức tường.
Đèn cảm biến lại bật sáng.
Người trước mặt hai má hồng lên, đôi môi đỏ bừng, mái tóc hơi lộn xộn, ánh mắt an tĩnh ngước lên nhìn cậu, nhìn vài giây sau đó liền ngượng ngùng né tránh đi.
Châu Trì bước hai bước sang bên cạnh, dựa người vào cánh cửa, hơi liếm môi.
Giang Tùy không biết ngẩng lên từ lúc nào, lại ngước mắt nhìn cậu.
"Cậu đang nghĩ gì thế?" Châu Trì hỏi cô.
Giang Tùy lắc lắc đầu.
"Không thích như vậy sao?" Cậu lại hỏi.
Giang Tùy ngừng lại một chút.
Không thích sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!