Sáng thứ bảy, Giang Tùy bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy, cô đặt chế độ báo thức hàng ngày, tối qua lại quên tắt, cho nên đồng hồ vẫn kêu theo giờ đi học như mọi khi. Lúc cô mở mắt nhìn điện thoại thì mới chỉ sáu giờ.
Thực ra, đêm qua cô có hơi mất ngủ, đến rạng sáng mới thiếp đi.
Giang Tùy ngồi dậy, với tay tắt bóng đèn chụp đã bật nguyên một đêm, sau đó lại lăn qua lăn lại trên giường nửa giờ đồng hồ, không cảm thấy buồn ngủ nữa liền dứt khoát dậy đánh răng rửa mặt rồi đi mua bữa sáng.
Không ngờ ra đến tiệm cháo đối diện thì gặp người quen – Trần Dịch Dương của lớp một.
Cậu ta cũng sống ở đây sao?
Trần Dịch Dương cũng nhìn thấy cô, sau đó đứng ở cửa nhìn cô mỉm cười, mang một tô cháo qua ngồi xuống: "Cậu cũng ở đây à? Sao trước kia chưa từng thấy nhỉ?"
"Học kỳ này tôi mới sống ở đây, ở tiểu khu bên kia kìa." Giang Tùy chỉ về phía đối diên, hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu cũng sống gần đây hả?"
"Đúng thế, cùng tiểu khu với cậu luôn, chỗ gần trường trung học số 1 kìa." Trần Dịch Dương lại hỏi: "Cậu ở tòa nào?"
"Tòa 11. Còn cậu?"
"Hàng xóm của cậu luôn, tòa 12 ấy." Trần Dịch Dương mỉm cười: "Trùng hợp quá, hai tòa nhà này rất gần nhau, chỉ cách có một vườn hoa nhỏ thôi."
Giang Tùy gật gật đầu: "Ừ, tôi cũng thấy khéo thật, thế mà trước đây chưa từng gặp cậu."
Trần Dịch Dương ăn một muỗng cháo, nhướng nhướng mày, hỏi: "Cậu cũng sống một mình à? Không ở cùng ai sao?"
"Ừm, bố tôi rất bận, ông ấy nhiều việc lắm, cho nên tôi sống một mình thôi. Cậu thì sao?"
Trần Dịch Dương mỉm cười lần nữa: "Lại y chang cậu rồi."
Lần này Giang Tùy cũng cười: "Cậu lợi hại thật đấy, từ lớp 10 mà đã sống một mình rồi."
"Cái này có là gì chứ, tôi là con trai mà, sống một mình cũng có vấn đề gì đâu." Cậu ta nhìn Giang Tùy một cái, "Đổi lại là cậu kìa, con gái phải chú ý an toàn một chút."
Giang Tùy gật đầu: "Bố tôi cũng nói vậy, ông ấy rất lo lắng nên ngày nào cũng phải gọi điện bắt tôi báo cáo tình hình."
Trần Dịch Dương nói: "Thực ra cũng không cần lo lắng quá đâu, trị an lân cận trường học cũng không tồi, không giống những chỗ khác."
"Cũng phải."
Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện vài câu, cũng nói đến vài vấn đề học tập, thảo luận về giáo viên, ăn sáng xong liền ai nấy quay về phòng.
Giang Tùy cảm thấy khá tốt, bởi vì có người quen ở bên cạnh, dù sao cũng ổn hơn.
Cô về phòng dọn dẹp, bỏ đồ vào máy giặt, lại làm một vài bài tập về nhà, lúc làm xong nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ.
Điện thoại báo có một tin nhắn mới của Tri Tri.
"Chị, cậu nhỏ nói hôm nay chị về chơi, có phải thật không thế?"
Giang Tùy nhắn tin trả lời, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, bỏ vài quyển vở vào cặp sách.
Trên đường ngang qua cửa hàng hoa quả, cô chọn vài loại mà Tri Tri thích.
Đi gần tới đầu hẻm, thì điện thoại đổ chuông.
Là điện thoại của Châu Trì.
Giang Tùy nhận máy, nghe được giọng cậu từ bên kia: "Mười một giờ rồi, người đâu?"
"Đến đây, đang trên đường rồi." Giang Tùy nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!