Châu Trì vừa ra ngoài cửa, đứng tựa vào vách tường, đột nhiên nghe thấy những lời của Giang Tùy, cậu giật mình một chút, he hé cửa phòng nhìn cô.
Châu Mạn cũng nhận ra sự tình hình như có chút phức tạp, Giang Tùy bản tính ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời, đối với sự sắp xếp của người lớn trước giờ đều không hề có ý kiến, thế nhưng lần này lại không như vậy. Giang Tùy chỉ nói nhỏ trong cổ họng, thế nhưng thái độ vô cùng chắc chắn.
Châu Mạn nói: "Con ở đây không phải rất tốt sao, cách trường học rất gần, lại nói, Tri Tri kiểu gì cũng không nỡ xa con, đúng không? Lại vỗ vai Giang Tùy: "Chuyện này không vội, con cứ nghĩ kỹ nhé, ngày mai dì với bố con quay về, tới lúc đó chúng ta nói tiếp được không?"
Giang Tùy không nói gì.
Lúc này, Tiểu Triệu đã mang bữa tối đến, để trên bàn sau đó đi ra.
Châu Mạn quay sang nói với Giang Tùy: "Chắc là đói rồi đúng không, ăn gì trước đi đã."
Giang Tùy lắc đầu: "Dì Châu, con phải về nhà, dì Đào đã nấu cơm rồi ạ."
Châu Mạn nhìn tâm trạng cô có vẻ tốt hơn một chút, cũng đỡ lo: "Vậy cũng được, dù sao cơm dì Đào nấu cũng ngon hơn, quay về ăn nhiều một chút. Để dì bảo Tiểu Triệu đưa con về."
"Không cần phiền vậy đâu dì, để con bắt taxi được rồi." Giang Tùy xoay người, đeo balo lại, lịch sự nói tạm biệt, rất nhanh đi ra ngoài.
"Haizz, a Tùy..."
Châu Mạn đứng dậy nhìn, thấy cô đã đi khuất sau cánh cửa, bên cạnh là Châu Trì. Đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thì ra thằng nhóc này cũng có lúc có tác dụng đấy, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc Giang Tùy.
Bên ngoài trời đã tối mịt, đèn đường bật sáng trưng.
Không giống với khu trung tâm đông đúc bận rộn, khu công nghiệp tương đối vắng vẻ, đường cũng rộng hơn nhiều.
Đèn đường chiếu sáng, một vài chiếc xe lao vụt qua.
Vỉa hè cũng vô cùng tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn, một vài bóng người đang tiến về phía trước, gió so với ban ngày càng lớn hơn, thổi tóc cô bay loạn xạ.
Châu Trì đi đằng sau, hai người cách nhau vài bước chân, tầm mắt cậu vừa vặn dừng trên móc khóa trên balo cô.
Từ lúc cô rời khỏi công ty của Châu Mạn liền im lặng không nói gì. Rất nhanh đến ngã tư phía trước, bước chân của Giang Tùy chậm lại, đầu hơi cúi xuống.
Châu Trì nhíu mày nhìn một lúc, chạy qua, cũng không hỏi câu gì, trực tiếp vươn tay ra kéo lấy cô.
"Giang Tùy."
"Ừm." Cô nghẹn giọng ừ một tiếng.
"Đừng khóc nữa được không?"
Đầu Giang Tùy hơi ngẩng lên, vẫn còn dựa vào người Châu Trì.
Châu Trì nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, lòng bàn tay ẩm ướt.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu đưa tay xoay người Giang Tùy qua, khuôn mặt cô vẫn còn đỏ, khóe mắt cũng vẫn còn ướt, liền cảm thấy có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Cứ như vậy phát tiết ra một chút, cô tựa hồ đã ổn hơn nhiều, nhỏ giọng nói: "Làm bẩn áo của cậu rồi."
"Không sao."
Giang Tùy nhìn cậu: "Sao cậu lại đến đây?"
Châu Trì nói: "Cậu không quay về."
Giang Tùy cúi mặt: "Tôi xin lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!