Giang Tùy rời khỏi phòng thực nghiệm, trán hãy còn nhăn lại, nghĩ đến việc bị cậu ta chạm vào người, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Không lâu sau, Châu Trì đuổi kịp, nhìn thấy cô đứng bên cạnh hồ bơi.
Cậu bước qua, đứng ở đằng sau nhẹ giọng gọi: "Giang Tùy."
Giang Tùy không quay lại, lặng lẽ rửa tay, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Không xa từng tốp học sinh vừa đi vừa tán gẫu, hi hi ha ha cười, vô cùng náo nhiệt.
Đằng sau không có tiếng động, nhưng Giang Tùy biết cậu không có rời đi, chỉ là hiện tại cô không muốn quay lại, bèn cứ đứng rửa tay như vậy một lúc. Mùa đông nước máy rất lạnh, ngón tay bởi vì bị lạnh mà đỏ lên, đau buốt.
"Đủ sạch rồi đấy, đỏ hết cả lên rồi." Châu Trì đi đến cạnh hồ bơi, cúi đầu nhìn cô.
Giang Tùy tắt vòi nước.
Châu Trì thò tay vào túi áo, không có khăn giấy. Cậu bước tới bên cạnh cô: "Lau vào đây nè" sau đó kéo áo len của mình ra.
Giang Tùy không nói một lời, tự mình vuốt vuốt mấy giọt nước trên tay.
Châu Trì chầm chậm cau mày: "Giận tôi à?"
Cậu nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô, hỏi: "Là tại tôi ngủ quên, không đi ăn với cậu? Hay bởi vì đám người kia?"
Giang Tùy ngẩng đầu nhìn: "Cậu quen cậu ta?"
Châu Trì ừ một tiếng, thừa nhận: "Có lần cùng chơi bóng."
Sắc mặt Giang Tùy không tốt lắm: "Tại sao cậu lại có thể chơi bóng cùng mấy người đáng ghét như vậy?"
"Thì ở ngoài sân vận động, người khác thấy nên kêu vô chơi chung." Châu Trì mơ hồ phát hiện ra điểm không vui của cô, thấp giọng hỏi: "Cậu tức giận chuyện này sao? Tôi với cậu ấy cũng không tính là quen biết, hàng ngày sân bóng nhiều người như vậy, chỉ là gặp thì chơi cùng vậy thôi."
"Thật không?"
"Thật mà, bọn Trương Hoán Minh cũng biết cả mà."
Giang Tùy không biết phải nói gì, cậu giải thích rồi, cô lại cảm thấy bản thân mình có điểm hơi vô lý kỳ cục, rõ ràng là lỗi của cậu ta, tại sao mình lại đi tức giận với Châu Trì.
Thực ra thì từ lúc ở căn tin đến giờ, Giang Tùy tự thấy bản thân mình có điểm hơi sai sai. Chính xác mà nói thì từ sau khi nghe câu nói của Trương Hoán Minh đến giờ ấy. Cô vẫn còn chưa tiêu hóa nổi, mấy cái từ mà tóc vàng nói cái gì mà chị dâu em dâu cái quái gì không biết.
Ở cái tuổi này của Giang Tùy, tuyệt đối không muốn hiểu những suy nghĩ cổ quái trong lòng là biểu thị cho chuyện gì, dù sao cũng không thoải mái lắm.
Cô quay sang liếc nhìn Châu Trì, đôi mắt cậu hãy còn một chút vẻ ngái ngủ, tóc bên trái bị vểnh lên, má trái cũng không biết do đè vào đâu mà hằn lên vết đỏ nhàn nhạt.
Cậu vừa mới tỉnh dậy, áo khoác đồng phục còn chưa kịp mặc, cả người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài sớm đã xuống âm độ, lạnh vô cùng.
Trái tim Giang Tùy lại mềm lại.
"Thôi bỏ đi. Cậu đi ăn trước đi, đồ ăn nguội hết cả rồi."
Châu Trì không động đậy, hỏi lại cô: "Vẫn còn giận đấy à?"
Giang Tùy lắc lắc đầu: "Sau này cậu đừng để ý đến mấy người đó nữa, được không?"
"Để ý cậu ta làm cái gì? Đập cho vài trận hả?"
Giang Tùy nói: "Đừng đánh nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!