Chương 11: (Vô Đề)

Trương Hoán Minh không chắc có phải do Châu Trì nghe thấy lời bọn họ nói mà đen mặt lại hay không. Thực tế thì những cuộc trò chuyện của đám con trai bọn họ phần lớn đều nói đến nữ sinh, rốt cục bản tính con người mà, làm gì có đứa con trai nào mà không thảo luận về con gái chứ, nếu mà có thật thì đó chỉ có thể là đám nhà sư thôi.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu bây giờ mình đổi lại thành cậu ta, e rằng cũng không mấy dễ chịu, ai mà thích cháu gái của mình bị đem ra nói qua nói lại như thế chứ?

Trương Hoán Minh ngay lập tức hiểu được nỗi lòng của Châu Trì, vội vàng đẩy Lý Thăng Chí một cái: "Được rồi được rồi, lải nhải cái gì lắm thế, im ngay im ngay!"

Trên sân khấu, vũ điệu đang đến hồi điệp khúc, tiếng vỗ tay càng ngày càng vang dội.

Tống Húc Phi từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào Giang Tùy, ngữ điệu có đôi phần lo lắng: "Thời tiết lạnh như thế này mà bọn họ chỉ ăn mặc mỏng manh thế kia, lạnh chết mất."

"Cần cậu quan tâm chắc." Lý Thăng Chí cười nhạo nói: "Vẫn còn đau lòng đấy à?"

Tống Húc Phi lười quản cậu ta, nói: "Đau lòng đấy thì sao?"

"Ô, nghiêm túc thế," Lý Thăng Chí cười lớn, "Trêu cậu thế thôi, đạo lý huynh đệ tôi đây vẫn hiểu, không tranh của cậu đâu."

"......."

Trong khi bọn họ còn đang đùa giỡn bên dưới thì ở trên sân khấu điệu nhảy đã kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các cô gái cúi chào sau đó liền lui vào cánh gà.

Mặc dù điệu nhảy đã kết thúc, thế nhưng mọi người cũng chưa thể đi, còn phải chờ đến phần cuối cùng rồi tất cả phải ra sân chào một lần nữa.

Phòng nghỉ ngơi bên trong đặc biệt rộng rãi, là một phòng học đã được tân trang lại, hệ thống lò sưởi không đủ, mọi người không thay quần áo, mà chỉ khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài.

Triệu Hử Nhi nói lớn: "Nước tiểu cũng muốn đông lại rồi, thèm một ly trà sữa nóng quá."

Không nói không sao, nói xong một cái làm ai cũng thèm.

Triệu Hử Nhi lôi điện thoại ra: "Các chị em đợi một chút ha, mình sẽ tìm một người đến mang cho chúng ta sự ấm áp!" Cô nàng nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, nói được hai câu liền cúp sau đó hướng mọi người ngẩng đầu, giơ tay làm dấu "OK"

Chưa đầy mười phút sau, đúng là có người đến thật.

"Các bạn nữ lớp ba đã vất vả rồi."

Giọng nói của Trương Hoán Minh rất dễ nhận ra, Giang Tùy ngẩng đầu lên nhìn qua một cái, quả nhiên không chỉ có một mình cậu ta, Lý Thăng Chí và Châu Trì đều tới, còn có hai nam sinh mà cô không quen, hình như là ở lớp bên cạnh.

Trương Hoán Minh mang theo hai cái bọc, bên trong có rất nhiều ly trà sữa, chính là loại trà sữa trân châu hết sức phổ biến bán ở căng tin trường, nhưng ở thời điểm này mọi người chẳng ai tỏ ra ghét bỏ.

Lý Thăng Chí lấy trà sữa ra và đưa cho mọi người, lúc đưa tới cho Giang Tùy, cậu ta vừa cười vừa nói một câu: "Giang Tùy, hôm nay cậu nhảy tuyệt lắm, à, ly này là cậu nhỏ của cậu khen thưởng cậu đấy."

Cả lớp ba ai mà không biết Châu Trì chính là cậu nhỏ của Giang Tùy, những người bên cạnh thấy vậy đều cười lớn.

Giang Tùy biết bọn họ đùa dai, bèn đưa tay nhận lấy trà sữa, cổ họng phát ra tiếng cảm ơn nho nhỏ, quay đầu lại nhìn Châu Trì, vừa lúc cậu ta cũng quay sang, vẻ mặt vẫn như cũ, hình như chẳng mấy quan tâm đến việc mình bị người khác lấy ra làm trò đùa.

Một vài nam sinh đang đứng trò chuyện với các cô gái, nói về tiết mục nhảy vừa rồi.

Giang Tùy bước lại gần chỗ Châu Trì, nói: "Lúc bọn tôi vừa nhảy, cậu cũng ở bên dưới à?"

"Ừm." Cậu ta nói.

"Vậy cậu có nhận ra tôi không?"

Châu Trì liếc cô một cái. Cậu ta ngồi trên một cái bàn cũ, đôi chân dài chống trên sàn, Giang Tùy đứng ở trước mặt, chiếc áo khoác khoác hờ bên ngoài váy, hai chân mảnh mai trắng trẻo, khuôn mặt cô vẫn còn lớp trang điểm, đôi môi phớt hồng cắn cắn chiếc ống hút, một bên uống trà, một bên ngước mặt đợi cậu ta trả lời.

"Nhận ra, có vài đặc trưng rõ ràng."

"Đặc trưng gì?"

Cậu ta không thèm nể mặt cô, độc miệng nói: "Lùn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!