Một cơn mưa mùa thu vừa qua đi, tiết trời đột nhiên trở lạnh.
Sáng sớm, Giang Tùy bị tiếng đồng hồ báo thức làm cho tỉnh ngủ. Đợi cô rửa mặt xong, căn phòng bên cạnh đã bắt đầu ồn ào, rõ ràng thằng bé Châu Ứng Tri đã thức dậy. Giang Tùy chải đầu buộc tóc, cầm cặp sách đi xuống lầu.
Trên bàn ăn dưới lầu, cháo gạo nếp vẫn đang tỏa ra hơi nóng hầm hập, bánh bao mới chiên xong vẫn còn vết dầu bóng loáng.
"A Tùy, đừng ăn nhanh quá, ăn nhiều một chút." – Dì Đào dùng chất giọng đặc sệt miền Nam của mình nhắc nhở cô mấy lần.
Dì Đào giúp việc trong nhà đã nhiều năm, năm nay đã gần 50 tuổi. Mọi người trong nhà đều dành cho dì một sự tôn trọng nhất định. Giang Tùy gật đầu một cái, tốc độ nhai lại càng nhanh hơn, chỉ khoảng vài phút đã xử lý xong ba cái bánh bao chiên.
Dì Đào nhìn về phía cầu thang nói lớn: "Tri Tri, Tiểu Tri..."
"Đây đây, cháu vẫn còn sống!" Trên lầu vọng xuống tiếng đáp trả của cậu bé.
Khoảng một phút sau, Châu Ứng Tri như một con khỉ nhỏ tung tang chạy xuống, cậu bé mặc một chiếc áo thun chui đầu màu đỏ, một đầu có gắn một cọng lông, cặp sách trên vai lúc la lúc lắc, nhìn qua dáng vẻ đặc biệt huênh hoang.
Nhìn thấy Giang Tùy, cậu bé ngúng nguầy cái đầu chạy tới, cười đến không thấy mặt trời: "Chị, chị hôm nay đẹp quá, da trắng như trứng gà bóc, tóc bóng mượt như hạt mè đen. Dáng vẻ chị ngồi đây nhìn y như một con thiên nga trắng cao quý, đang xỏe đôi cánh trắng muốt của mình để hứng lấy ánh nắng sớm mai"
"Tri Tri, câm miệng"
"..."
Châu Ứng Tri thất vọng vặn vẹo cơ thể hai vòng, cất tiếng: "Chị, cho em mượn ít tiền với, em sắp nghèo đến mức phải bán cả quần mất rồi"
Tháng trước, thằng bé này nghịch ngợm phá phách bị giáo viên tóm được báo về gia đình, không may hôm đó người mẹ luôn khoan dung độ lượng của nó tâm tình bỗng nhiên không tốt, một cuộc điện thoại đường dài liền cắt luôn tiền tiêu vặt cả tháng trời, làm cho tên nhóc này đột nhiên phải bó mồm bó miệng, còn đâu tiền ăn gà rán uống coca, đặc biệt là cũng chả còn một đồng để mua kẹo cho các bạn nữ.
Cuộc sống đường đường từ một quý công tử trở thành một quả trứng nghèo đến đáng thương, giờ đây hy vọng duy nhất chỉ còn có bà chị Giang Tùy này mà thôi.
Giang Tùy hỏi: "Cần tiền làm cái gì?"
"Sắp thi đến nơi rồi, em cần mua một ít tài liệu để ôn tập. Lần này em nhất định sẽ cố gắng phấn đấu một chút, kỳ thi toán nhất định sẽ đứng đầu để cho chị thật hãnh diện." Chu tiểu thiếu gia thuận mồm hứa hẹn.
"Trùng hợp quá, chị cũng đang định đi mua sách" – Giang Tùy xúc nốt muỗng cháo cuối cùng bỏ vào miệng, đọc thấu suy nghĩ trong đầu cậu bé dễ như nhổ một cọng lông chân. "Tan học em đến trường cấp 3 tìm chị, gặp nhau ở chỗ cũ nhé." Rồi xách cặp đi thẳng.
"....."
Châu Ứng Tri đứng hình trong 3 giây, há miệng ngây ngốc nhìn theo chỉ thấy một cái vẫy tay còn sót lại.
Giang Tùy đi ra khỏi cửa, bên ngoài không khí đã vô cùng náo nhiệt. Hàng xóm láng giềng ai nấy đều vội vàng đi làm, đi học. Chỗ này là một con hẻm nhỏ trong nội thành, là một khu vực cũng tương đối tốt. Nhà cửa khu này cũng đều đã lỗi thời, nhưng giá nhà cũng rất cao.
Ra khỏi con hẻm là mặt tiền đường lớn, xa hơn chút nữa là một khu thương mại.
Một chiếc xe màu đen chạy tới dừng lại ở đầu hẻm, cách Giang Tùy chỉ vài mét. Cửa sau xe mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo khoác gió bước xuống. Vẻ mặt được trang điểm vô cùng khéo léo lộ ra nụ cười: "A Tùy, người đẹp nhỏ"
Là mẹ kế của cô, Châu Mạn.
Giang Tùy sửng sốt, đi qua một bước, hỏi: "Dì Châu, không phải tuần sau sao?"
Châu Mạn nói: "Thay đổi lịch trình rồi, chút nữa giữa trưa mới bay. Thuận đường nên ghé thăm ba con một chút."
Ba của Giang Tùy – Giang Phóng là một Phó giáo sư ngành Triết học, một năm nay ông đều ở tại Nhật Bản làm công tác nghiên cứu.
Giang Phóng và Châu Mạn cũng là một cặp đôi truyền kỳ, một người làm nghiên cứu học thuật tính cách nhẹ nhàng, tùy tiện, một người lại là một nữ cường nhân mạnh mẽ trên thương trường. Nghe nói, năm đó hai người do ngồi cùng một chuyến bay mà tình cờ quen biết. Hai người tính tình khác biệt, duy chỉ có phương thức nuôi dạy con cái là có chung ý tưởng. Những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống cả hai người đều không quá để tâm đến, ngay cả chuyện học hành cũng không đòi hỏi gì lớn lao.
Chỉ cần giáo viên không động đến thì tất cả đều được an toàn. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng chuyển tới ở một khu phố mới, mỗi người đều bận rộn với công vệc của mình. Khu nhà này là của mẹ Châu Mạn để lại. Châu Ứng Tri từ khi học tiểu học đã bị ném tới đây, còn Giang Tùy thì mới chuyển vào được ít bữa. Dì Đào phụ trách chăm sóc cho hai người bọn họ. Cả nhà bốn người rất hiếm khi gặp nhau đầy đủ, bởi vậy cho nên bốn năm qua thuận lợi chung sống rất hòa bình.
Khi bọn cô đang nói chuyện, hai người còn lại ở trong xe cũng mở cửa theo xuống. Người phía trước là trợ lý của Châu Mạn – Tiểu Triệu, Giang Tùy có biết người này. Anh ta đi vòng ra phía sau xe để mở cốp, ánh mắt Giang Tùy rơi vào người đứng đằng sau.
Một nam sinh cao lớn đang đứng ở đó, dáng đứng nghiêng nghiêng ngả ngả như chực đổ tới nơi, có vẻ vừa mới ngủ dậy, nhìn không có lấy một tí tinh thần. Anh ta mặc một chiếc áo mỏng màu đen, bên dưới một cái quần cùng màu. Không biết có phải do chân dài quá hay không, mà cái quần nhìn trông bị ngắn một đoạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!