Tối hôm đó, nhà Tào thị quả nhiên có thịt gà ăn, mùi thơm bay ngào ngạt.
Ta ngồi trên mái nhà bọn họ, nhìn thấy cả nhà chúng đang ăn uống ngon lành, miệng dính đầy mỡ.
Tào thị chép miệng:
"Còn hai con gà sống, sáng mai đem ra chợ bán, sẽ không ai biết đâu."
"Biết thì đã sao, sợ chúng nó chắc, cứ để chúng nó đến tìm thử xem." Đại Ngưu hừ lạnh.
"Mẹ, ca ca, hai người đang nói gì vậy? Đây chẳng phải là gà nhà mình nuôi sao? Con nhìn chúng lớn lên, tình cảm sâu đậm lắm." Nhị Ngưu vừa gặm chân gà, vừa giả vờ ngạc nhiên.
Tào thị cười ha hả, vỗ tay, hai mắt híp lại:
"Con trai mẹ nói đúng lắm!"
Trong phòng bừa bộn, ba đứa con gái tranh nhau gặm xương gà, đứa nhỏ không tranh được với đứa lớn, liền òa khóc.
Tào thị cho đứa con gái lớn một cái tát:
"Tranh giành! Chỉ giỏi tranh giành! Đúng là đồ quỷ c.h.ế. t đói đầu thai!"
Người chồng nhu nhược, lén giấu nửa cái đùi gà trong tay áo, bị Tào thị tinh mắt phát hiện, giật phắt lấy:
"Lấy ra đây! Giấu giếm cái gì! Mẹ ông cả ngày nằm ì ra đấy, chẳng làm gì, không sợ ăn đùi gà bị nghẹn c.h.ế. t à!"
...
Sáng hôm sau, ta đến trấn trên thuê một con lừa, trả cho người đánh xe hai mươi đồng.
Tối hôm đó, khi Tào Đại Ngưu ra ngoài đi vệ sinh, hắn nhặt được một mảnh bạc vụn trước cửa nhà.
Đi thêm vài bước, hắn lại nhặt được một miếng.
Lại đi thêm vài bước nữa, lại có thêm một miếng.
Cho đến khi bị ta đánh ngất, hắn vẫn còn mê muội, tham lam bò lê trên mặt đất tìm kiếm bạc.
Ta và Văn Cảnh dắt theo con lừa, lừa kéo theo hắn đang bất tỉnh, cứ như vậy đi vào trong núi.
Chúng ta dùng dây trói hắn lại, treo lên một cái cây.
Văn Cảnh có vẻ sợ hãi, nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, run rẩy nói rằng vào núi lúc trời tối rất nguy hiểm.
Trên đường về, cậu bé run giọng hỏi:
"A tỷ, nếu không ai tìm thấy, hắn sẽ c.h.ế. t đói mất sao?"
Không hiểu sao, ta cảm thấy tuy cậu bé sợ hãi, nhưng giọng nói lại có chút phấn khích.
Ta búng vào trán cậu bé:
"Đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta làm vậy không phải để g.i.ế. c hắn, ba ngày sau, nếu không có ai tìm thấy hắn, chúng ta sẽ giả vờ đi ngang qua rồi cứu hắn xuống."
Là một yêu quái một lòng hướng thiện, ta chưa từng nghĩ đến chuyện g.i.ế. c người.
Mục đích của ta là cho hắn một bài học.
Tào Đại Ngưu mới mười lăm tuổi, ban đêm bị lũ sói mắt xanh lè vây quanh dưới gốc cây, dù ngày thường có hung hăng, côn đồ đến đâu, thì cũng phải sợ đến ngất xỉu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!