Văn Cảnh từ năm mười lăm tuổi đã có ý muốn cưới A tỷ làm vợ.
Hắn đọc sách thánh hiền, tự nhiên biết suy nghĩ này có chút sai trái.
Dù sao ai cũng biết nàng lớn hơn hắn tám tuổi, đã nhìn hắn lớn lên, là tỷ tỷ của hắn.
Nhưng vậy thì đã sao?
Sách thánh hiền không khiến hắn rung động, nhưng ý nghĩ sai trái đó lại khiến hắn xúc động, m.á. u nóng sục sôi.
Người sống một đời, thứ đáng để trân trọng vốn dĩ rất ít.
Không gì khác ngoài việc lựa chọn, nếu có thể ở bên A tỷ, hắn nguyện ý dùng tất cả thành ý của mình để đổi lấy.
Lễ giáo và danh tiếng, cứ mặc kệ chúng đi.
Mọi người đều khen hắn trẻ tuổi đã thành công, là người đọc sách ngay thẳng, chính trực, chỉ có bản thân hắn biết, hắn rất tầm thường.
Dục vọng của hắn cũng rất tầm thường.
Từ khi ở phủ thầy giáo, Trình Như Lan vô tình bày tỏ thiện ý, ánh mắt e thẹn nhìn hắn, hắn bắt đầu hiểu ra tình cảm nam nữ là gì.
Không, thực ra còn sớm hơn thế.
Hắn từng mơ thấy A tỷ, nàng mỉm cười với hắn, khiến tim hắn đập nhanh, hoảng loạn vô cùng.
Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian dài, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Cũng trong một khoảng thời gian dài sau đó, hắn không phân biệt được tình cảm của mình dành cho nàng là gì.
Cho đến khi hắn xác định rõ ràng tình cảm của mình, hắn thấy vô cùng may mắn vì A tỷ vẫn chưa hiểu chuyện nam nữ.
Bao nhiêu năm qua, nàng dường như vẫn vậy, phóng khoáng, cởi mở và đơn giản.
Mấy năm trước, thường xuyên có bà mối đến mai mối, A tỷ nhíu mày, nói rằng mình không có ý định lấy chồng, cũng không muốn lấy chồng.
Mọi người đều cho rằng nàng có điều gì đó khó nói, nên tự tìm cho nàng vô số lý do không muốn lấy chồng.
Chỉ có Văn Cảnh biết, là bởi vì trong lòng nàng không có ai cả.
Nàng không có người trong lòng, thì sao có thể muốn lấy chồng?
Văn Cảnh nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Năm đó hắn mười bảy tuổi, khoảnh khắc ra tay g.i.ế. c Tào Nhị Ngưu, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ—— A tỷ là của ta.
Vì ý nghĩ này, sau khi vào kinh, hắn bắt đầu lên kế hoạch.
Quan trường ở kinh thành cũng chẳng tốt đẹp gì, kỳ thi còn chưa bắt đầu, lòng người hiểm ác đã lộ rõ.
Quan viên âm thầm đặt cược, học trò tặng quà hối lộ, ai nấy đều cười giả tạo, chỉ là một kỳ thi khoa cử mà thôi, cũng đáng để bọn họ kết bè kết phái, bày mưu tính kế nhau sao?
Văn Cảnh cảm thấy rất thất vọng, hắn không còn giấc mơ làm quan lớn nữa.
Sau này hắn được như ý nguyện, được bổ nhiệm làm huyện thừa ở Thanh Trì.
Cũng như ý nguyện cưới được A tỷ.
Hắn cho rằng cuộc đời mình đã viên mãn, không còn gì để hối tiếc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!