Chương 20: (Vô Đề)

Ta tên là Lưu Tiểu Nguyệt, là một con thỏ.

Là một con thỏ sống ở Bắc Sơn.

Ta bị một đạo thiên lôi đánh trở về nguyên hình, mất hết tu vi, mãi mãi trở thành một con thỏ bình thường.

Như vậy đã là may mắn lắm rồi, dù sao Liễu Vọng Khanh đã chết, Thẩm Từ Sơn cũng c.h.ế. t rồi.

Chuột nhỏ Náo Náo trong miếu thổ địa nói với ta rằng, lúc Thẩm Từ Sơn thi triển chú thuật đã bị vuốt của Liễu tướng công xuyên qua người.

Nhưng ngài ấy thật sự rất lợi hại, vẫn cố chấp hoàn thành chú thuật, còn bất ngờ c.h.é. m đứt một cái vuốt của Liễu tướng công.

Náo Náo bây giờ là bạn tốt nhất của ta.

Nó rất nhát gan, chỉ dám sống trong miếu thổ địa ở Bắc Sơn.

Nó nói:

"Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, làm một con chuột cũng không có gì không tốt, nhát gan cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất muội sống rất vui vẻ."

Thực ra ta rất hâm mộ nó.

Nếu ta vẫn luôn là một con thỏ, có lẽ cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm một con thỏ bình thường.

Nhưng bây giờ không được nữa rồi, ta chỉ muốn ở một mình.

Lúc trước khi rời khỏi Thanh Trì cùng Thẩm Từ Sơn, ta đã mang theo quyết tâm đồng quy vu tận với Liễu Vọng Khanh.

Ta chưa từng từ biệt Văn Cảnh.

Bởi vì thật sự không biết nên từ biệt hắn như thế nào, nên ngay cả một bức thư cũng không để lại.

Ta lại thất hứa rồi, đã từng nói sẽ không bao giờ lặng lẽ rời xa hắn.

Nhưng một con thỏ mà muốn đi đến Ký Châu xa xôi như vậy, thật là chuyện hoang đường, đi được nửa đường sẽ bị chó sói, hổ báo ăn thịt mất.

Không phải ta tham sống sợ chết, mà là thật sự không có cách nào, ta thậm chí còn không biết đường đi.

Một con thỏ bình thường, thật là bất lực.

Mối tình một đời của ta và Văn Cảnh đã tan vỡ rồi.

Giấc mộng tu tiên của ta, cũng đã tan thành mây khói.

Ta thậm chí còn không trèo lên được cành cây, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trăng mà thở dài.

Trời cao muốn ta chấp nhận số phận, làm một con thỏ bình thường.

Ta ở Tam Khư phủ khóc đến đau lòng, khóc cho số phận bi thảm của mình.

Nhưng ngày qua ngày, ta vẫn ăn củ cải, cứ như vậy mà sống lay lắt qua ngày.

Gần đây ta càng ngày càng nhớ Văn Cảnh.

Nhớ dáng vẻ của hắn lúc tám tuổi, mười ba tuổi, mười lăm tuổi, cuối cùng là mười chín tuổi, khóc đến rung động lòng người.

"A tỷ, A tỷ, tỷ thương hại ta với, rời xa tỷ ta không sống nổi."

Tính ra, hắn năm nay đã hai mươi lăm tuổi, chắc chắn sẽ không còn như trước kia, làm ra vẻ muốn c.h.ế. t muốn sống nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!