Văn Cảnh dọn ra thư phòng ngủ.
Hắn giận rồi, không thèm để ý đến ta nữa.
Ta thấy hơi buồn, không muốn chiến tranh lạnh với hắn chút nào.
Bởi vì ta bỗng nhận ra, ta đã quen với việc mỗi đêm ngủ cùng hắn, mỗi lần tỉnh dậy là nằm gọn trong lòng hắn, hít hà mùi hương dễ chịu trên người hắn.
Mưa phùn lất phất rơi vào buổi chiều, ta bảo nhà bếp hầm canh gà, định lát nữa sẽ mang cho hắn.
Ta đã suy nghĩ nhiều ngày rồi, ta muốn nói với hắn rằng, chuyện nạp thiếp hãy thôi đi, sau này ta sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
Ta còn muốn nói với hắn rằng, trái tim ta không phải làm bằng đá, nó vẫn luôn ấm áp.
Đối với ta mà nói, hắn chính là mối tình trong mộng, như hoa trong gương, trăng dưới nước, vậy thì để không còn gì hối tiếc, sau này ta nên đối xử tốt với hắn hơn một chút.
Yêu quái đến từ núi sâu, cũng nên có chính kiến của riêng mình.
Canh gà hầm xong, ta về phòng thay một chiếc áo khoác màu đỏ hải đường mà Văn Cảnh thích.
Ta còn trang điểm một chút.
Người nữ nhân trong gương rõ ràng là đã trung niên rồi, tuy vẫn còn giữ được vóc dáng cân đối, gương mặt hồng hào, nhưng đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn mờ mờ.
Vẫn còn nét phong tình, đúng là một phụ nhân ba mươi mốt tuổi.
Ta rất hài lòng.
Thay y phục xong, ta đến nhà bếp.
Nhưng bát canh gà vốn để trên bàn đã không thấy đâu nữa.
Ta rất ngạc nhiên, bèn hỏi bà tử đang làm việc trong bếp.
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói:
"Kim Ngọc cô nương bưng đi rồi ạ. Nàng ấy nói phu nhân đặc biệt hầm canh gà cho đại nhân, nên mang đến thư phòng."
Ta nhíu mày, có chút không vui.
Bởi vì ta nhớ rõ ràng là mình chưa từng nói để nàng ta mang canh đến thư phòng.
Nhưng lời nói muốn để nàng ta làm thiếp của Văn Cảnh lại là do chính miệng ta nói ra.
Tự làm tự chịu, đúng là gieo gió gặt bão.
Ta thở dài một hơi, định lập tức đến thư phòng, nói rõ ràng với Kim Ngọc trước mặt Văn Cảnh.
Nàng ấy mới mười sáu tuổi, dung mạo lại xinh đẹp, trước đây là ta hồ đồ rồi.
Chi bằng đưa giấy bán thân cho nàng ấy, trả lại tự do, để nàng ấy tìm một người như ý.
Gả cho Văn Cảnh làm thiếp, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Ta dẫn theo tỳ nữ đi qua hành lang, chỉ cần rẽ thêm một bước nữa là có thể nhìn thấy Văn Cảnh.
Đúng lúc này, có một người hầu gọi ta lại.
"Phu nhân, có khách tìm người ở tiền sảnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!