Ta không biết trong lòng mình là tư vị gì, chỉ thấy chua xót, bèn nói:
"Sống không tốt sao? Ngươi đã thi đỗ tiến sĩ rồi, còn trẻ như vậy, tương lai muốn mỹ nhân nào mà chẳng được."
"Ta không muốn nghe những lời này, tỷ đi đi, nói nhiều cũng vô ích."
"Ngươi như vậy, bảo sao ta đi được?"
Bề ngoài ta tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, tâm trạng cũng trùng xuống theo hắn.
Nghe vậy, hắn mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ, hoảng sợ nhìn ta.
"Tỷ tỷ, tỷ thật sự nhẫn tâm vậy sao? Thà để ta chết, cũng không muốn gả cho ta?"
Giọng nói run rẩy phát ra từ cổ họng hắn, như thể rất khó khăn, hắn hoảng sợ, giọng nói cũng hoảng sợ, yếu ớt không chịu nổi:
"Tỷ thật sự đối với ta, không có một chút tình cảm nào sao?"
"Văn Cảnh, ta coi ngươi như đệ đệ ruột thịt."
Giọng ta không hiểu sao lại nghẹn ngào, suýt nữa thì bật khóc.
Hắn cười một tiếng, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay vốn đang vịn vào thành bồn tắm chậm rãi vòng qua eo ta, nâng ta lên một chút.
Cơ thể ta vừa rời khỏi hắn, hắn liền ôm lấy ta, nâng ta lên, lại áp sát vào người hắn.
Hắn áp sát vào tai ta, thì thầm:
"Coi ta như đệ đệ? Ta không tin."
Hơi thở của hắn phả vào tai ta, lồng n.g.ự. c rắn chắc áp vào người ta, hắn lại khẽ cười:
"Trừ phi tỷ tỷ chứng minh cho ta thấy."
Nước trong bồn tắm hẳn là đã lạnh từ lâu, nhưng ta vẫn cảm thấy nóng bừng, cả người ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn hắn:
"Làm, làm sao để chứng minh?"
Tỷ tỷ biết.
Đôi môi hắn như có như không lướt qua má ta, thuận thế nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau, chậm rãi kéo xuống nước.
Đầu óc ta ong ong, như bị nước sôi luộc chín, ta cố gắng rút tay lại, run rẩy nói:
"Văn Cảnh, ngươi làm gì vậy, đừng như vậy..."
"Tỷ lớn hơn ta tám tuổi, lại là tỷ tỷ của ta, có gì phải xấu hổ chứ."
Câu nói ta từng trêu chọc hắn khi còn nhỏ, cuối cùng lại ứng nghiệm trên chính mình ta.
Ta đã chẳng còn phân biệt được đâu là nước, đâu là mồ hôi nữa.
Tám trăm năm làm yêu quái, ta chưa từng thê thảm đến thế này.
Biết rõ hắn cố tình dùng mưu mẹo, ta lại không còn sức lực phản kháng, đành chịu thua:
"Ta đồng ý lấy ngươi, ngươi mau buông ta ra."
Hắn nhìn ta chằm chằm, rồi bất chợt nở nụ cười, ôm ta càng chặt hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai, đôi môi dần tiến lại gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!